Nữ hoàng Ariana kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của Tịch Dao, ả ta ra lệnh cho quân lính bắt nàng ngay lập tức vì tội dám xúc phạm pharaoh, nhưng Merity lập tức lên tiếng ngăn cản, anh nghiêm mặt nhìn Tịch Dao hỏi.
"Tịch Dao đã xảy ra việc gì?"
Ariana nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Merity sợ bị bại lộ lập tức quát đám binh sĩ.
"Còn đứng đó làm gì, không mau đem con tỳ nữ vô lễ này xuống cho ta!"
Đám quân lính bị kẹt giữa hoàng đế và nữ hoàng không biết phải làm sao, thì bỗng Tịch Dao lên tiếng.
"Thưa pharaoh trong ly rượu này có độc, trong tình huống cấp bách cho nên thần mới to gan làm như vậy, xin người tha tội."
Mọi người lúc này mới hoảng hốt, có độc? Không lẽ tên hung thủ lần trước đã trở lại rồi, cả đám người xôn xao bàn tán, nữ hoàng kinh sợ khẽ lui ra sau vài bước, cô ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, làm như không biết gì.
"Có độc? Hừ làm sao có thể, ngươi chỉ là một con nô tỳ làm sao có thể biết trong ly rượu đó có độc được chứ, ngươi chỉ đang viện cớ cho hành vi của mình thôi."
Tịch Dao nghe Ariana nói như vậy, cảm thấy chói tai lập tức cãi lại.
"Thưa nữ hoàng thần là nữ quan, cũng là một ngự y làm sao không biết có độc được chứ, nếu người không tin thì hãy cho người tìm một con chuột vào thử độc sẽ rõ."
Chưa kịp để Ariana phản ứng gì, tể tướng Seti đã cho người bắt một con chuột vào, sau khi con chuột liếm những giọt rượu trên sàn thì lập tức chết cứng. Thấy vậy mọi người đều sợ hãi, tể tướng Seti lập tức ra lệnh cho binh sĩ phong tỏa hoàng cung và không cho bất kỳ sứ thần các nước nào ra vào. Lần này tất cả đều hú hồn một phen, toàn bộ trên dưới hoàng cung mọi người đều thầm khen ngợi Tịch Dao nếu không có nàng chắc chắn pharaoh đã chết. Sau một ngày điều tra không có kết quả gì mấy, hoàng cung được cho phép đi lại bình thường, các sứ thần cũng được thả về, nhưng hoàng cung vẫn được canh phòng hết sức cẩn mật và nghiêm ngặt. Nữ hoàng Ariana đêm đó trở về cung điện của mình không thấy nữ quan Aie đâu, cho người đi tìm thì nhận được tin toàn bộ vàng bạc trong phòng bà ta đều biến mất, Ariana nghe thế biết ngay bà ta đã bỏ trốn, nàng ta nghĩ thế rồi lại cười thầm trong bụng, chạy? Chạy rồi cũng tốt, không ai biết được tất cả mọi chuyện là do mình làm haha.
- ----Hai ngày sau----
"Tịch Dao, nếu lần này không có con thì pharaoh chắc sẽ không thoát khỏi, con muốn ta thưởng gì nào?"
Tể tướng Seti đi dạo cùng nàng ở hậu viện hoàng cung vừa hỏi nàng. Nàng nghe ông ấy nói thế
mà lắc đầu.
"Người không cần đâu ạ, đó là trách nhiệm của con mà."
Tể tướng Site nhìn đứa cháu nuôi mới nhận này mà hạnh phúc, mới bây lớn đã hiểu chuyện thế này rồi, lòng ông cảm thấy nhẹ nhõm vì ông đã không nhìn lầm người, hai ông cháu đang đi thì nghe có tiếng thét chói tai phát ra từ một căn phòng phía dưới chỗ họ đang đứng.
"Á... xin hãy tha cho tôi... tôi thật sự không... không biết...á!"
Nàng nghe được tiếng thét chói tai ấy quay mặt hỏi tể tướng.
"Ông ơi, phía dưới sao lại có tiếng la thảm thiết thế ạ?"
Tể tướng Seti nghe nàng hỏi vậy, ông tỏ ra khẩn trương nói.
"À phía dưới đó là nhà ngục của hoàng cung ấy mà, thôi chúng ta đi về thôi nào."
Tịch Dao và tể tướng Seti chuẩn bị quay mặt đi thì nàng nghe được tiếng của Merity ở dưới hầm ngục. Biết hắn ở dưới thế là nàng liền đi xuống, tể tướng Seti lập tức đi theo, xuống phía dưới nàng nhìn thấy một số tù nhân bị treo trên giá để chuẩn bị tra tấn, đứng giữa là một người đàn ông cao ráo điển trai đang tra tấn một tên tù binh, trên tay còn đang cầm một chiếc roi. Merity nghe thấy tiếng động quay lại nhìn thì thấy nàng, anh lập tức dừng tay, chạy tới phía Tịch Dao ngăn cản.
"Sao nàng lại xuống dưới này, ở dưới này rất đáng sợ và dơ bẩn lắm, nàng lên trên đi."
(Sau khi chỉ cứu ảnh thì từ hôm đó ảnh ấy gọi chỉ như thế để thể hiện tình cảm chăng, em không biết.)
Mặt nàng nghiêm nghị lạnh lùng nhìn Merity.
"Pharaoh người muốn tra tấn ai thì thần không dám quản, nhưng nếu người đã biết dưới này dơ bẩn mà tại sao người còn ở đây, ở đây có biết bao nhiêu là vi khuẩn đó biết không hả?"
Merity không hiểu nàng nói gì lắm, nhưng vẫn kêu tể tướng Seti đưa nàng đi lên trên và hứa rằng mình cũng sẽ sớm rời khỏi đây, nàng đang chuẩn bị rời hầm ngục thì bỗng nghe thấy tên tù binh đó la to.
"Tôi thật... thật sự... không biết... luyện sắt... xin... hãy tha cho tôi!"
Tịch Dao đang đi nghe đến hai từ "Luyện sắt" mà quay người lại, Luyện sắt? Đúng rồi theo những gì nàng biết thì Ai Cập tới thời đại bây giờ mặc dù đã biết tới sắt, nhưng chưa thật sự áp dụng nó và đời sống cũng như quân đội, nếu đã không biết luyện sắt vậy thì nàng giúp là được.
●●●●●Hết Chương 7●●●●●