Lúc này trời đã sáng, đoàn quân Ai Cập của Merity lập tức lên thuyền xuất phát trở về nơi hội quân, trước đó Merity và Vincent đã bàn chuyện với nhau, ngay khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, sẽ gặp lại tại biên giới giáp Địa Trung Hải nơi mà quân Ai Cập đã cài bẫy Hittite.
Lúc này đây nhóm của Vincent và Liam đã tới nơi hội quân từ khi trời vừa sáng, tướng quân ở lại với nhiệm vụ trông coi những tù binh thấy Vincent liền báo cáo cho anh tình hình, những tù binh này đã không còn chống cự nữa, ngoan ngoãn mà tiếp nhận số phận. Vincent liền gọi đám người bộ tộc Buyukguc xuống tàu, bọn nhỏ lần đầu nhiên thấy một vùng đất mới và rộng lớn mà khoái chí chạy đi thám hiểm, những chiến binh đang bị bắt lại ở đây thấy bọn trẻ liền nhận ra được những người trong tộc, bọn họ cố kháng cự với mấy vòng dây trói, lo lắng hỏi.
"Tại sao mọi người lại ở đây? Có phải quân Ai Cập đã bắt mọi người không?"
Tộc trưởng Maha từ trên tàu nhảy xuống, tới chỗ những chiến binh kia giải thích.
"Làm gì có ai bắt giữ tù binh mà lại thả cho tự do như thế này chứ? Các huynh đệ cứ bình tĩnh nghe ta giải thích."
Vincent để cho tộc trưởng Maha giải thích mọi chuyện với những chiến binh bị bắt giữ, anh nhìn theo vùng biển xa xôi trước mặt mà lo lắng cho Merity, Liam cũng rất lo lắng cố trấn an Vincent.
"Sẽ không sao đâu, pharaoh nhất định sẽ chiến thắng mà trở về thôi."
Vincent cũng chỉ có thể tin tưởng và hy vọng rằng mọi việc đều thuận lợi, tộc trưởng Maha lúc này đã giải thích hết tất cả mọi chuyện cho các chiến binh, bọn họ từ không thể tin tưởng tới kinh ngạc tới mức há hốc mồm, rồi cuối cùng lại vui vẻ mà òa lên, khóc cho một quá khứ đau khổ đã trôi qua, Liam cười nhẹ nhõm anh lệnh cho binh sĩ thả người, những chiến binh được thả ra ôm nhau mà mừng rỡ rồi ôm lấy những người thân đã hơn mấy năm chưa gặp lại của họ. Gia đình coi như là đã đoàn tụ, lúc này đây một binh sĩ liền hoảng hốt thông báo.
"Bẩm đã phát hiện được hơn 30 chiếc thuyền không sát định cách bờ khoảng nửa dặm, phải làm thế nào đây ạ?"
Vincent và Liam nhận tin liền chạy ra biển ngó ra, đó là một đại đội thuyền nhưng không phải của Hittite mà chính là đoàn quân của Merity, không thể nhầm lẫn vào đâu được. Liam thông báo cho mọi người rằng đó là thuyền quân ta, các binh sĩ rất mừng rỡ đứng hết dậy muốn chào đón pharaoh khải hoàn trở về.
Rất nhanh đoàn quân của Merity đã cập bờ, Merity từ trên thuyền nhìn thấy được Vincent và Liam thì anh biết được mọi chuyện đã thành công mĩ mãn, anh ra lệnh cho binh sĩ áp giải những chiến binh của tộc Buyukguc ở trên thuyền xuống, những người này là anh bắt được khi giao tranh với quân Hittite trước đó anh đã căn dặn binh sĩ khi thấy bọn họ thì không giết mà chỉ bắt lại, các chiến binh này rất mạnh mẽ vì thế mỗi người phải buộc tới 4-5 vòng dây để tránh việc gây loạn, bọn họ ban đầu khi xuống tàu thì cố kháng cự muốn nhân cơ hội mà chạy trốn nhưng khi nhìn thấy được những người thân của mình, lại được tộc trưởng giải thích kỹ càng, bọn họ cũng hòa trong niềm vui và hạnh phúc.
Merity nhìn thấy được cảnh tượng này vừa thở phào nhẹ nhõm vừa nhảy xuống từ trên mũi thuyền họp mặt với hai vị cận vệ hỏi thăm về chuyến đi của họ. Nói đi nói lại một hồi lâu cộng thêm nghỉ ngơi dùng bữa trưa tới khoảng hết giờ ngọ (khoảng 13h chiều) tất cả binh sĩ, chiến binh và tù binh mới lần lượt lên trên tàu, theo dòng chảy của sông Nin mà trở về Ai Cập.
- ---------
Tại Ai Cập, những binh sĩ canh gác cho cảng Suez giáp biển Địa Trung Hải và sông Nin, đang làm nhiệm vụ của mình thì bỗng thấy được những chiếc thuyền chiến vô cùng to lớn, bọn họ đang không biết phải làm sao thì bỗng thấy trên những chiếc thuyền đó phất phơ lá cờ của quân Ai Cập, Merity liền đi ra trước mũi thuyền vừa thấy anh các binh sĩ dưới kia sợ hãi liền mở cửa cảng cho những chiếc thuyền đi vào bên trong rồi cúi thấp đầu cung tiễn, đoàn quân của Merity tiếp tục tiến thẳng về Thượng Ai Cập - kinh thành Memphis.
Lúc này tại kinh thành Memphis, Tịch Dao ngồi trên bàn trà trong tẩm cung vừa đang hết sức lo lắng cho đám của Liam bởi tính tới nay đã tròn 3 ngày kể từ lúc nhiệm vụ bắt đầu, nàng là đang lo nhóm các chiến binh sẽ không rời đi, thậm chí tệ hơn nữa là đám của Liam đã bị bắt, nàng còn tính rằng sẽ gửi thư cho Merity để anh tiến quân về phía nam giải cứu bọn họ. Bỗng Viva từ ở đâu chạy vào cung điện của nàng, vừa thở dốc vừa nói.
"Lệnh bà...pha...pharaoh!"
Tịch Dao lo lắng quay người hỏi lại Viva.
"Có chuyện gì mà gấp gáp đến như vậy, cứ bình tĩnh lại rồi nói rõ từng từ cho ta nghe nào."
Viva hít thật sâu lấy lại sức, nói lớn.
"Bẩm lệnh bà, pharaoh đã về tới nơi rồi...ngài ấy đi theo đường thủy, đã sắp về tới cảng hoàng cung rồi ạ."
Tịch Dao kinh ngạc lập tức đứng bật dậy lay người của Viva,
"Thật... thật như vậy sao? Em không nói đùa chứ?"
Viva gật đầu, Fiona ngay lúc này chạy vào thông báo.
"Hoàng phi...người sao còn đứng đây, tể tướng cùng với các bá quan văn võ đã ra cảng hoàng cung mà đón tiếp pharaoh trở về rồi, người mau mau đi thôi."
Tịch Dao mừng rỡ chạy đi ngay, hai tỳ nữ của nàng nhanh chóng chạy theo chân nàng, khi Tịch Dao tới cảng thì thấy các chiếc thuyền đã về tới nơi, trên mạn phải thuyền được thả thang dây để các binh sĩ và các chiến binh lần lượt leo xuống đất, những đứa trẻ thuộc bộ tộc Buyukguc nhìn thấy hoàng cung Ai Cập hùng vĩ và to lớn không tránh khỏi kinh ngạc, muốn đi tham quan một vòng cho biết lại bị mấy bà mẹ giữ chân không cho chạy đi lung tung, Merity từ trên thuyền bước xuống các vị quan viên và tể tướng Reginald đều cung kính cúi chào.
"Chúng thần tham kiến pharaoh, chúc mừng pharaoh khải hoàn trở về!"
Merity mở nụ cười, đỡ lấy tể tướng Reginald trách móc.
"Đã nói với người bao nhiêu lần rồi, lưng già rồi mà hở cái là quỳ với lạy, sau này đừng như vậy nữa, các khanh cũng đứng lên hết đi."
Tể tướng Reginald gật đầu đành phải nghe lời của Merity, đại tướng quân Melvin cũng có mặt Merity thấy anh liền vỗ vai.
"Tất cả mọi chuyện đều ổn, lần này để khanh phải ở lại trông nhà chắc ngứa tay chân lắm nhỉ? Lát chiều có muốn thử một trận với ta không?"
Đại tướng quân Melvin liền tỏ ra đắc ý.
"Nếu người muốn thì được thôi. Nhớ năm đó là ai nài nỉ đòi thần dạy kiếm thuật cho bằng được nhỉ?"
Merity đang nói chuyện vui vẻ với đại tướng quân Melvin bỗng nhìn thấy hình bóng Tịch Dao đang đứng trước cổng cung điện, trông nàng có vẻ không lấy gì vui mừng cho lắm,
anh cười bước lại gần nàng, nhỏ giọng thì thầm.
"Tịch Dao ta về rồi, xin lỗi vì để nàng chờ lâu tới như vậy, cảm ơn nàng vì tất cả, lần này nếu không có nàng, có lẽ mọi chuyện sẽ xấu đi hơn rất nhiều..."
Chưa để Merity nói hết câu nàng liền ôm lấy hắn, hai tay mò mẫm thân thể của hắn, Merity đỏ mặt.
"Tịch Dao...nàng làm gì vậy?"
Tịch Dao không sờ lung tung nữa, phủi tay.
"Thân là ngự y riêng của chàng, ta có trách nhiệm phải kiểm tra xem chàng có bị thương gì hay không, chiến trường đao gươm vô tình, lỡ chàng bị thương thì sao?"
Merity hiểu ra hành động này của nàng, hóa ra không phải là do nàng nhớ nhung hắn quá nên mới...liền lấy lại lý trí đáp.
"Nàng đừng quên là ta rất tài giỏi trong khoảng cận chiến, làm sao có chuyện có thể bị thương được chứ, nàng lo lắng quá thể rồi đó."
"Vâng đúng rồi, không phải pharaoh nói rằng nếu lúc đó không có thanh chủy thủ mà hoàng phi tặng thì người có lẽ đã phải gục ngã do lưỡi gươm của Rehire rồi ư?"
Lời nói kia vạch trần ra tất cả cho Tịch Dao biết, Merity chộp dạ quay người lại thì nhìn thấy tướng quân Guardian, đang thản nhiên nói ra bí mật của hắn, Merity liếc mắt lạnh lẽo đầy sát khí với Guardian rồi lại khẽ nhìn nàng, Tịch Dao nhún vai không thèm để ý tới Merity nữa, mọi người ở đây đều ráng nhịn cười khi xem vở kịch trên.
Hai quan cận vệ từ trên thuyền nhảy xuống đất, bước tới chỗ của Tịch Dao báo cáo.
"Bẩm hoàng phi, theo những gì người căn dặn, chúng thần đã giải cứu thành công bộ tộc Buyukguc, quân số hiện tại của họ là trên một ngàn người."
Tịch Dao hết sức nhẹ nhõm khi nghe hai vị cận vệ báo tin mừng này, nàng nhìn lên chiếc thuyền có những đứa trẻ con đang hớn hở vui mừng trên kia, tộc trưởng Maha nhìn cử chỉ mà Liam và Vincent dành cho nàng, ông biết rằng nàng chính là hoàng phi của Ai Cập, vị cứu tinh của bộ tộc mình. Ông ngay lập tức ra lệnh cho người trong bộ tộc.
"Mọi người mau xuống tàu, hoàng phi Ai Cập đã tới rồi."
Tất cả người trong tộc nghe vậy đều hết sức vui mừng, chạy tới bên mạn phải thuyền, thấy bên dưới là một cô gái xinh đẹp như nữ thần, mái tóc màu đen và thân hình nhỏ con đó, giống hệt như mô tả về nữ thần chiến tranh trong truyền thuyết. Người dân trong tộc đều nhanh chóng leo xuống đất, tới trước mặt Tịch Dao quỳ xuống, cúi rạp đầu chạm đất, cung kính hô to.
"Chúng thảo dân tạ ơn cứu mạng của hoàng phi, công ơn trời bể này xin được khắc ghi trong lòng, mai này hoàng phi có chuyện gì cứ ra lệnh, dù là xông pha trận mạc, lên núi đao xuống biển lửa thì chúng thảo dân cũng sẽ làm theo!"
Tịch Dao nhìn thấy những con người này có thể vui mừng, không bị khinh khi nhục mạ, ở bên nhau không bị chia ly nữa mà nàng cũng vui thay cho họ, già làng là người leo xuống cuối cùng, nhìn dung mạo và tướng mặt của Tịch Dao ông liền biết mình đã không tin tưởng sai người, quả thật nàng chính là nữ thần chiến tranh trong lời sấm truyền ấy.
"Lão thân là già làng của bộ tộc, xin thay mặt bọn nhỏ cảm ơn hoàng phi rất là nhiều, hoàng phi người đúng là nữ thần trong truyền thuyết. Xin chân thành cảm tạ người vì tất cả."
Tịch Dao lắc đầu đỡ lấy già làng, nói rõ.
"Ta không phải là nữ thần gì cả, ta cũng bình thường như bao người bình thường mà thôi, ta chỉ có thể cho mọi người thuyền cứu hộ còn chuyện mọi người có chịu lên thuyền hay không thì còn tùy thuộc vào ý chí của mọi người, con người sinh ra đã có quyền được sống tự do và hạnh phúc, dù là bất kỳ ai cũng không có quyền cướp đi sự tự do ấy khi ta sống trong sạch và không phạm pháp, chỉ vì một chút khác biệt mà đối xử với những người khác biệt ấy tàn nhẫn và lăng nhục họ chính là sự ngu ngốc. Sợ hãi cái thứ khác biệt, xua đuổi những kẻ khác biệt chỉ chứng minh rằng bản thân ngốc nghếch và lạc hậu tới mức nào. Giờ đây tại giây phút này, mọi người đã là con dân của Ai Cập, mọi người được quyền sống tự do, thích sống sao cũng được, miễn là đừng phạm pháp là được, ta đã chuẩn bị một ngôi làng nằm ở phía nam kinh thành cho mọi người, sau ngày hôm nay mọi người dọn tới đó thử đi, nếu thấy không thích hoặc có gì không ổn cứ nói ra, đừng ngại gì hết. Còn hôm nay cứ vui vẻ thả ga đi nào!"
Từng lời từng chữ của Tịch Dao nói ra khiến cho những người ở đây cảm thấy rất chính sát và chí lý, những người trong bộ tộc Buyukguc lại cảm thấy như được sưởi ấm sau bao nhiêu năm bị đối xử tàn nhẫn và bất công, giờ đây họ đã có được nhà mới, có đất nước mới và có được những nhà lãnh đạo yêu dân như con, bọn họ ngay cả những nam chiến binh lớn tuổi cũng không cầm được nước mắt, thật vui vì tất cả đã được xum vầy, thật vui vì tất cả đã trôi qua, bắt đầu từ bây giờ họ sẽ sống cho thật tốt, tuy bắt đầu lại vẫn còn nhiều khó khăn nhưng sẽ là một trang giấy mới để viết lên đó những tương lai tươi sáng và đầy hy vọng.
- -------Góc Tâm Sự-------
Đầu tiên là chúc mọi người thứ 2 vui vẻ, mik biết tuần này sẽ có mấy bạn bắt đầu thi rồi, chúc các bạn sắp thi điểm 10 như ý, còn mấy bạn còn đang ôn như mình thì ôn giỏi ôn ngoan, nhưng đừng thức khuya quá nhé.
Thứ hai: Chương này có nhiều từ đã động một tý tới chuyện "phân biệt" này nọ, kính mong mọi người bỏ qua cho.
Cuối cùng: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho Miêu. Tới giờ đã được 77 chương, con số 77 này đối với mình mà nói rất đặc biệt, Miêu rất thích số 7 và số 7 cũng là số may mắn của Miêu vì thế Miêu rất cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện và Miêu trong quãng đường vừa qua. Cảm ơn vì đã xem hết mấy dòng tâm sự này. ❤️*Thân*❤️
- ------Hết Chương 77------