Đêm hôm ấy, trong bộ lạc đã hình thành rất nhiều thói quen mới.
Từ đó về sau, vào mùa đông, cứ cách năm ngày là mọi người lại tắm rửa một lần.
Các tộc nhân biết được lợi ích của việc tắm gội nên cũng rất tích cực duy trì.
Chuyện tắm rửa gì đó thật sự thoải mái làm sao.
Buổi tối, lúc đi ngủ, dưới thân mọi người không còn lót lớp cỏ khô mà thay vào đó là một chiếc nệm vô cùng êm ái.
Thân thể sạch sẽ, mặc quần áo ấm áp, nằm trong chăn ấm nệm êm, mọi người vô cùng thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Ngày tiếp theo, sau khi tỉnh giấc, các tộc nhân liền sôi nổi xếp hàng đứng giữa sơn động.
Đơn giản là vì ngày hôm qua Tiểu Nam đã thông báo với mọi người rằng hôm nay sẽ có thạch đậu tẩy giun để ăn.
Thạch đậu là thứ gì thì bọn họ cũng không biết, nhưng Tiểu Nam bảo nó có vị ngọt nên mọi người có chút chờ mong.
***Thời điểm vừa ăn hết thạch đậu, tất cả dã nhân đều bày ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, hương vị đúng thật rất ngon, nếu ngày nào cũng có thể ăn đồ ngon như vậy thì tốt biết mấy.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau bọn họ liền vô cùng hối hận.
“Ai nha! Bụng ta đau quá!”“Ta cũng vậy, Tiểu Nam, chuyện gì vậy?”Vẻ mặt Quân Tiểu Nam cũng vô cùng thống khổ: Nam nhãi con cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ, bởi vì cô cũng đang đau bụng muốn chết!Vốn dĩ, những dã nhân ở nơi này có thói quen đi vệ sinh gần đống lửa, sau đó thuận tiện thiêu hủy mọi thứ.
Nếu vứt ra bên ngoài e là mùi thối sẽ bay đi xa thu hút dã thú đến đây.
Lúc trước, khi học cách mặc quần lót, bọn họ cũng đã học được động tác cởi đồ.
Quân Tiểu Nam tinh mắt nhìn thấy có người nhanh tay nhanh chân đang chuẩn bị cởi quần liền nhịn đau chạy đến ngăn cản bọn họ lại.
“Dừng lại, không được phép đại tiểu tiện bừa bãi.
”Mùi phân thiêu đốt trong ký ức của nguyên chủ quả thật