Sau khi Quân Tiểu Nam nói hết ý, liền cho mọi người một chút thời gian để thích ứng.
“Ý của Nam là không cần giao nộp lại cho bộ tộc, đúng không?”“Hình như là vậy! Dù trồng được nhiều hay ít đều thuộc về chúng ta sao?”Các tộc nhân lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Mọi người đã sớm quen với chuyện bất kể ai bắt được con mồi hay tìm được trái cây thì trước tiên đều phải giao nộp lên cho thủ lĩnh, sau đó mới thống nhất chia ra.
Nguyên nhân đại khái là do hoàn cảnh bên ngoài vô cùng nguy hiểm, dù là hái quả trên cây hay săn thú thì một người cũng rất khó có thể làm được, hết thảy đều yêu cầu phải có sự phân công hợp tác.
Trừ phi có dã nhân cực kỳ cá biệt, năng lực phi phàm, tự nghĩ cách làm ra thức ăn, tự mình chi phối sinh hoạt, tựa như hai anh em Quân Tiểu Nam giết thú Hô Hô lúc trước.
Nhưng hiện tại, Quân Tiểu Nam muốn gieo một hạt giống nho nhỏ vào lòng mọi người.
Cô muốn các tộc nhân hiểu rằng bọn họ cũng có thể nhận được thành quả do chính bản thân tạo ra.
Chỉ có như vậy, các tộc nhân mới chủ động dốc hết sức lực tập trung lao động.
Dục vọng nếu được sử dụng đúng cách, nó sẽ phát huy tác dụng tích cực.
Lão thủ lĩnh Ổn không hổ là người đã gặp qua vị “tổ tiên” trong truyền thuyết, hắn là người đầu tiên hiểu ra dụng ý của Quân Tiểu Nam.
“Có phải trong tương lai các tộc nhân sẽ dần dần sở hữu những đồ vật của riêng mình, chính là không cần phải chia sẻ vật phẩm với các tộc nhân, đúng không?”“Không sai.
”Nghe được lời khẳng định của Tiểu Nam, trong nháy mắt cả bộ tộc liền bùng nổ.
“Oa! Thật vậy sao? Nếu có thức ăn, chẳng phải tôi có thể ăn bất cứ lúc nào tôi muốn hay sao! Chỉ cần cố gắng hết sức thì sẽ không bao giờ bị đói bụng!”“Nhưng những lão dã nhân và những đứa trẻ mồ côi thì sao…”“Mọi người yên tâm, những người mất đi năng lực lao động vẫn sẽ được bộ tộc cung