“Mọi người nhỏ tiếng một chút, tay cầm chặt lưới đánh cá không được lắc lư, nếu không sẽ dọa bọn chúng chạy mất.
”Có thể bởi vì ngày thường các dã nhân không có kỹ năng đánh bắt hiệu quả, chỉ biết dùng tay nên bây giờ số lượng cá còn lại rất nhiều, hơn nữa đều là cá to.
Mặt khác dòng nước của con sông này cũng không chảy xiết lắm, nếu lũ cá nhận thấy nguy cơ, cố gắng hết sức bơi ngược dòng thì cũng không phải là không thể chạy thoát.
Hiện tại đại khái là lũ cá ngốc nghếch kia chưa từng gặp qua đồ vật được gọi là lưới đánh cá, không hề ý thức được chẳng mấy chốc nữa bản thân sẽ trở thành thức ăn trong mâm của người khác, vẫn đang nhàn nhã tung tăng bơi lội.
Nếu tiếp tục thuận theo dòng chảy xuôi theo xuống đây nhất định không thể chạy thoát.
Chỉ là nếu mọi người vẫn tiếp tục ầm ĩ như vậy thì không thể nói trước được điều gì.
“Trời ạ! Cá còn biết chạy trốn à?” Một thành viên của tiểu đội bắt cá tên là Mỗ nhỏ giọng nói.
“Khó mà thoát được!” Một người khác đáp lại với âm thanh càng nhỏ hơn.
“Tất cả nói nhỏ một chút!” Âm lượng của Thạch gần như không ai có thể nghe rõ.
Các dã nhân lập tức lấy tay che miệng lại, không dám lộn xộn thêm chút nào, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Quân Tiểu Nam: …Ha ha ha ha!Thời gian dần trôi qua, khi mặt nước sông vẫn chưa kịp kết băng, Quân Tiểu Nam liền lặng lẽ ra hiệu cho mọi người dùng sức, nhẹ nhàng kéo lưới đánh cá từ dưới sông lên.
Không phải là cô không muốn đợi để bắt thêm nhiều cá hơn mà chỉ trong thời gian ngắn, lưới đánh cá của cô gần như muốn rách ra…Ban đầu, chỉ có cá lớn tụ tập, sau đó ngày càng có nhiều cá lớn xuôi theo dòng chảy vướng vào lưới khiến không gian trở nên nhỏ hẹp, nên tôm cá nhỏ cũng không