Thẳng thắng mà nói, nếu chỉ cần giúp đỡ những tộc nhân của bộ lạc Châm hoặc một thế hệ dân cư ở Hỗn Độn Đại Lục trải qua cuộc sống tốt đẹp thì cô hoàn toàn không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần trực tiếp cùng sáu Tham Dữ Giả kia phát vật tư cho mọi người là được.
Thế nhưng, nếu muốn giúp đại lục này phát triển, thay vì cho bọn họ cá còn không bằng dạy bọn họ cách bắt cá.
Những gì cô muốn mang đến cho những dã nhân này là công nghệ tiên tiến và tư duy cởi mở.
Để đến sau này, dù một ngày nào đó cô phải rời đi thì mọi người vẫn có thể tự lực cánh sinh, tiếp tục phát triển.
Vậy nên hiện tại những thứ dư thừa đương nhiên được sử dụng ở nơi chúng có thể mang lại nhiều lợi ích hơn.
Cô quét mắt qua liền nhìn thấy a mẫu Phong đang vui vẻ vây quanh mẻ cá lớn, lập tức nảy ra chủ ý.
“Ổn A Cống, ta nhớ mỗi năm vào mùa xuân, những phụ nữ trong tộc sẽ trở lại tộc đàn nơi mà họ sinh ra để thăm hỏi người thân, đúng không?”“Về sau, ta dự định cứ mỗi năm ngày sẽ tiến hành đánh bắt cá một lần, nếu chúng ta không thể ăn hết chi bằng dùng chỗ cá còn lại giúp những bộ lạc lân cận sống sót qua mùa đông khó khăn này.
”Lần này Ổn thật sự kinh ngạc, hắn không ngờ rằng lòng dạ của Nam lại rộng rãi đến như vậy, bởi vì thức ăn chính là mạng sống của dã nhân!Xem ra đứa nhỏ này không chỉ thông minh, có năng lực mà còn rất lương thiện!Đôi tay Ổn run run, hắn vui mừng vỗ bả vai của Quân Tiểu Nam.
“Tốt lắm, đứa oắt con này, A Cống đã biết, chờ đến khi nói với các tộc nhân chuyện này, bọn họ nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
”Hai mắt lão thủ lĩnh Ổn đẫm lệ, đôi vai khẽ run run, trong lòng kích động không thôi.
Tiểu Nam Nam:… Thật ngượng ngùng! Cô chỉ đơn giản là muốn thu hút nhiều cư dân mà