“Khoảng cách này tầm ba mươi mét, do ánh sáng bên trong sơn động không tốt lắm, nên trước tiên chúng ta lấy khoảng cách này làm tiêu chuẩn.
”“Được rồi, buổi sáng hôm nay mọi người tự do luyện tập, buổi chiều là thời điểm giải đáp thắc mắc, đồng thời kiểm tra và bù đắp chỗ thiếu sót.
”Các tộc nhân nghe không hiểu ba mươi mét rốt cuộc là nhiều hay ít, nhưng ai cũng cảm thấy khoảng cách đó dường như rất xa.
Quân Tiểu Nam cũng hiểu rõ điều này, nhưng những dã nhân ở nơi này rất linh hoạt nhạy bén, nhất định là bọn họ có thể làm được.
May mắn là không chỉ mảnh lục địa nhỏ nơi cô đang cư trú rơi vào tình huống này, mà tất cả những Tham Dữ Giả khác cũng gặp phải tình huống như cô.
Sau khi các tộc nhân nghe hết bài giảng liền mơ hồ bắt đầu luyện tập.
“Ôi? Vì sao mũi tên của ta lại rơi xuống?”“Vì sao mũi tên của ta chỉ bay được khoảng cách ngắn như thế? Ngay cả vách đá còn chưa thể chạm tới.
”“A… ngón tay của ta mỏi nhừ!”Tất cả mọi người trong bộ lạc bắt đầu trầm mê với việc luyện tập bắn tên, ai nấy đều khó có thể tự kiềm chế.
***“Được rồi, mọi người mau đến ăn cơm đi.
”Đến giữa trưa, Quân Tiểu Nam liền gọi mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.
Bởi vì đám người Hồng ở phòng bếp núc cũng đi học nên ngày hôm nay Tiểu Nam Nam liền chuẩn bị bánh pizza cho mọi người.
Bánh pizza mới ra lò có lớp vỏ vàng giòn, bên trên phủ đầy thịt xông khói và lạp xưởng, rau củ và rất nhiều phô mai tan chảy.
Ngoại trừ pizza, mỗi tộc nhân đều sẽ được nhận thêm