"Diệp công tử, ta có chuyện cần nói rõ với ngài"
"A, vậy sao, vậy ngươi cứ nói đi, Cố Hi", Diệp Cẩm Tường ngượng ngùng gãi đầu
"Diệp công tử, ngài là người rất tốt, ta cũng hiểu được tâm ý của ngài, nhưng mà! ta nghĩ hai chúng ta chỉ nên dừng ở mức độ bằng hữu mà thôi"
Diệp Cẩm Tường từ ngượng ngùng đến vui vẻ vì lời khen của Cố Hi, nhưng khi nghe nội dung của những câu sau đó thì đơ triệt để luôn rồi, "chỉ nên dừng ở mức độ bằng hữu" là sao?
"Cố Hi.
.
ngươi đang nói cái gì! ta.
.
ý ngươi là sao?"
"ý của ta, Diệp công tử chắc chắn đã hiểu, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin phép, mời", nói rồi Cố Hi làm động tác mời, khuôn mặt vô cảm luôn cúi xuống, sợ sẽ nhìn thấy biểu cảm không thể tin cùng đau khổ của Diệp Cẩm Tường
Diệp Cẩm Tường không biết mình đã rời khỏi phòng của Cố Hi như thế nào, cả trên đường về phủ cũng không hay, cậu cảm thấy rằng có lẽ mình chưa đủ tốt, chưa đủ hoàn hảo nên mới bị Cố Hi từ chối
Vậy nên, Diệp Cẩm Tường vừa về phủ đã trốn vào thư phòng, cậu muốn chăm chỉ học tập hơn nữa, cậu muốn đỗ đạt làm quan, cậu muốn trở thành một người đủ tốt trong mắt Cố Hi
Còn về phần Cố Hi, cậu cảm thấy có chút áy náy, nhưng việc cậu đã quyết là không thể thay đổi, chuyện này cứ như vậy kết thúc là lựa chọn tốt nhất rồi
Diệp lão gia tử biết nội tôn mình bị từ chối thì dọc đường đi cứ ấp a ấp úng muốn nói rồi lại thôi
"Diệp lão gia, ngài có chuyện muốn nói với ta thì đừng ngại"
"ha ha bị Cố đại phu phát hiện rồi, thật ra thì! cũng không phải là chuyện gì quan trọng! chỉ là! hazz, Cố đại phu từ chối tôn nhi nhà ta rồi sao?"
"quả thật là như thế, lệnh công tử là người rất tốt, chỉ là hiện tại ta chưa nghĩ tới việc kết giao"
"là vậy sao, đáng tiếc thật"
Cố Hi không nói, chỉ cười cho qua vấn đề