"Hoa Hoa, ngươi ở lại trông chừng nhà cửa, ta với tiểu thất lên núi hái thêm một chút thảo dược cần thiết", Cố Hi vừa nói vừa chuẩn bị một ít đồ ăn với nước uống để vào tay nải
Lý Ái Hoa bên cạnh một mặt u oán
"tiểu Hi, hay là để ta đi cùng với ngươi đi"
"không được, cả ta và ngươi đều đi thì ai ở lại trông coi quán, lỡ có bệnh nhân đến thì sao?"
"nhưng! ta không yên tâm"
"đừng lo lắng, không phải trước đây ta cũng tự mình lên núi còn gì, hơn nữa lần này có tiểu thất đi theo, ngươi yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu"
Lý Ai Hoa mím môi, chính vì có tên tiểu thất đó đi theo ngươi nên ta mới không yên tâm!
Tiểu thất đứng một bên đeo giỏ trúc ngoan ngoãn nắm tay Cố Hi, nhìn dáng vẻ này của hắn Lý Ái Hoa cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi
Hỗn đản! chỉ giỏi ăn đậu hũ của tiểu Hi!
Xuyên suốt chặng đường đi lên núi, bọn họ không gặp quá nhiều trở ngại, cũng may có tiểu thất một thân nam nhi khỏe mạnh bên cạnh, Cố Hi mới không phải vất vả leo qua mấy mỏm đá cao như trước nữa
Đến giữa trưa, giỏ trúc sau lưng tiểu thất đã đầy một nửa, bọn họ mới tìm được một hang động thông thoáng để nghỉ ngơi
Rải một ít cỏ khô trên đất để lót chỗ ngồi, Cố Hi lấy lương khô cùng với bánh bao ra, chia mỗi người một nửa, tiểu thất thân hình to lớn, sức ăn cũng lớn, hai ba miếng đã đem đồ ăn giải quyết sạch sẽ
Cố Hi ăn ít hơn, phần lương khô còn lại cậu cất vào tay nải phòng trường hợp cần dùng đến
Nghỉ ngơi một lát, hai người họ lại đi sâu vào trong rừng thêm chút nữa
"tiểu thất, rừng núi ở đây càng đi sâu vào càng nguy hiểm, ngươi nhớ cẩn thận, đi bên cạnh ta đừng chạy linh tinh"
"Hi nhi cũng vậy, đừng chạy linh tinh", tiểu thất gật gù
Nhìn dáng vẻ bắt chước làm người lớn này của hắn, Cố Hi không khỏi bật cười buông lời trêu đùa
"tiểu thất, nếu không phải ngày thường ngươi ngốc ngốc, ta còn tưởng ngươi đã sớm lấy lại trí nhớ rồi đấy"
Hạ Minh Triết nghe cậu nói vậy thì giật thót, chột dạ gãi tai chuyển chủ đề
"phải rồi, Hi nhi muốn lấy thứ gì quan trọng lắm sao? lần trước chúng ta cũng không đi sâu như