Người Hạ Minh Triết gọi tới nhanh chóng chia nhau ra, người đun nước, người bưng lên lầu, người đi bốc thuốc theo chỉ thị của Cố Hi, suốt cả quá trình diễn ra rất thuận lợi.
Trải qua hai canh giờ vật lộn, chậu nước ấm đã sớm nguội lạnh, Cố Hi rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Giang Quỳnh thấy Cố Hi đi ra, bé lo lắng đứng dậy nhìn vào bên trong.
Ngôn Tình Xuyên Không
“Đại phu, đệ đệ ta...”, Giang Quỳnh muốn hỏi thăm tình trạng hiện tại của Giang Hữu Lâm, nhưng lại sợ nghe được đáp án tàn khốc.
Cố Hi thấy Giang Quỳnh như vậy thì hết sức đau lòng, tay cậu nhẹ nhàng xoa đầu bé: “Đã không sao rồi, bây giờ đệ đệ của ngươi chưa thể tỉnh lại ngay được, chờ vài ngày nữa tỉnh lại, vết thương tĩnh dưỡng thêm một tháng là sẽ ổn thôi”
Giang Quỳnh hiếm khi tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác như bây giờ, đôi mắt bé đỏ lên, quỳ xuống trước mặt Cố Hi dập đầu.
“Ngươi làm gì? Mau đứng dậy!”, Cố Hi vội đỡ lấy tay Giang Quỳnh, muốn dìu bé đứng dậy nhưng bé lại không chịu.
“Đại phu, xin hãy nhận của Giang Quỳnh một lạy, Giang Quỳnh không có thứ gì đáng giá để báo đáp ngài, nguyện cả đời này làm...”
“Không có làm gì hết! Ta không cần ngươi báo đáp, đừng hở tí là quỳ như vậy, để người khác nhìn thấy sẽ bảo ta ức hiếp tiểu oa nhi!”, Cố Hi lạnh mặt xách Giang Quỳnh lên, không cho phép bé nói tiếp.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì cả, ngoan ngoãn nghe lời ta!”, Cố Hi đanh giọng, tỏ vẻ cậu rất không thích những lời nói đó.
Giang Quỳnh thấy cậu bài xích như vậy cũng đành im lặng, âm thầm khắc cốt ghi tâm ân tình của Cố Hi đối với hai huynh đệ bọn họ.
“Hiên nhi, con lại đây”
Cố Minh Hiên thấy cha gọi tên mình, nhóc con nhảy từ trên đùi Hạ Minh Triết xuống, lon ton chạy lại gần cậu.
Cố Hi hài lòng xoa đầu bé: “ngoan, lần sau không được ở quá gần người lạ nghe chưa?”
“Nhưng cha ơi, thúc thúc tốt bụng không phải người lạ mà”
“Con quen người đó à?”, người đó trong miệng Cố Hi chính là Hạ Minh Triết đang vểnh tai nghe trộm cuộc đối thoại của hai cha con.
“Vâng, ngày hôm ấy Hiên nhi đi lạc, là thúc thúc tốt bụng nhờ người đưa con về đấy ạ”
Hạ Minh Triết nghe Cố Minh Hiên nói xong, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh chiếc hoa đăng nhỏ xinh kia.
Đó chính là đồ vật Cố Hi tự tay làm.
Ông trời chắc hẳn không nỡ nhìn gia đình hắn chia xa, nếu không thì đã không đưa Hiên nhi tới trước mặt hắn rồi.
“Đa tạ”, Cố Hi mặt không biểu cảm hướng Hạ Minh Triết