Đợi sắp xếp ổn thỏa cho Giang Hữu Lâm, ba người cùng xuống dùng bữa với Lý Ái Hoa.
Vì Giang Quỳnh mới khỏi ốm nên chỉ có thể ăn cháo trắng thanh đạm.
Thấy bé đã ăn no, Cố Hi lấy hai cốc sữa ấm chia đều cho Giang Quỳnh và Cố Minh Hiên.
Dòng sữa ngọt dịu tràn vào cổ họng, Giang Quỳnh cảm giác như cả thân thể lẫn tâm hồn đều được sưởi ấm, ánh mắt bé sáng lên trông rất đáng yêu.
Nhìn mặt hai nhóc con đều dính vệt sữa trắng, Cố Hi không khỏi bật cười.
Trông không khác gì hai chú mèo nhỏ đang uống trộm sữa.
“Cha ơi, con dẫn Giang Quỳnh ca ca đi chơi xếp hình nha”
“Được, chơi xong nhớ cất đồ lại chỗ cũ.
Không được rủ Giang Quỳnh chơi mấy trò mạo hiểm nghe chưa?”
“Cha yên tâm, con sẽ không để Giang Quỳnh ca ca gặp nguy hiểm đâu”, Cố Minh Hiên ưỡn ngực bảo đảm, trông cũng rất ra dáng nam nhi.
Nhìn hai đứa trẻ kéo nhau rời đi, Cố Hi chống cằm thở dài.
Quả nhiên, không chỉ gương mặt, đến tính cách cũng giống nhau như đúc.
“Tiểu Hi, bên phủ Thừa tướng gửi đồ tới cho ngươi nè”.
Lý Ái Hoa không biết lôi từ đâu ra một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho Cố Hi.
Cố Hi nhận lấy đồ từ trong tay Lý Ái Hoa, nhìn ra bên ngoài không thấy có người, bèn nghi hoặc hỏi: “Người đưa đến là ai vậy? Sao lại không thấy bóng dáng đâu?”
“Là Trương tổng quan đưa đến.
Lúc đó ngươi không có ở đây, Trương tổng quản nhờ ta đưa đồ cho ngươi xong là đi luôn”
“Ngoài đưa đồ ra, ông ấy có nói thêm gì không?”
“Không có.
Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”.
Lý Ái Hoa không biết chuyện giữa Cố Hi và người nhà Cố gia, thấy hôm nay Cố Hi hành xử khác thường, bất giác trở nên lo lắng.
“Không có gì đâu”.
Cố Hi lắc đầu tỏ vẻ không sao, sau đó cậu cẩn thận mở hộp gỗ ra.
Bên trong là một khối ngọc bội trắng muốt, chạm khắc tinh xảo.
Cố Hi cầm ngọc bội lên ngắm, ở góc phải phía dưới cùng có khắc một dòng chữ rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ khó thấy được.
Xúc cảm mát lạnh trên tay khiến Cố Hi không khỏi nhớ đến hình ảnh mơ hồ lúc còn nhỏ.
“Ta đã đặt làm ngọc bội cho nhi tử của chúng ta.
Mỗi đứa một cái, bên trên có khắc tên nên không lo cầm nhầm đâu”.
Cố Hà Uy cười khà khà ôm Hoài Kỳ Dương, chỉ vào bốn khối ngọc bội được đặt cẩn thận trong hộp gỗ phủ vải nhung và nói.
Hoài Kỳ Dương cũng mỉm cười, nói với Cố Hi đang nằm trong vòng tay mình: “Hi nhi ngoan, con thấy không? Phụ thân con cuối cùng cũng ra dáng một người cha tốt rồi”
“Dương nhi, sao ngươi lại nói vậy chứ? Ta lúc nào cũng là một người cha tốt mà”
“Được rồi, ngươi là tốt nhất.
Mau thay quan phục rồi vào cung đi, để Hoàng thượng đợi lâu không tốt đâu”, Hoài Kỳ Dương ghét bỏ đẩy Cố Hà Uy sang một bên, sau đó bế Cố Hi lên giường nằm.
“Tiểu Hi, ngươi sao vậy? Sao đột nhiên lại im lặng rồi?”, Lý Ái Hoa thấy Cố Hi nhìn khối ngọc bội chằm chằm một hồi lâu, tay không yên phận mà quơ quơ trước mặt cậu.
Cố Hi nhanh chóng hồi thần, lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi”
“Vậy ngươi mau đi nghỉ đi, nếu vẫn thấy không khỏe thì chúng ta đi tìm đại phu.
Về bệnh nhân nhỏ trên lầu kia ta sẽ tận lực chú ý”
“Hoa Hoa, cảm ơn ngươi”
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là người một nhà mà, mau đi nghỉ đi.” Lý Ái Hoa nhăn mặt xua tay, cậu rất không thích Cố Hi tỏ ra khách sáo với mình.
Cố Hi thấy vậy chỉ mỉm cười, cất miếng ngọc bội trở lại