Tuy không ai dám dị nghị địa vị của Hạ Thần, nhưng địa vị của Hàn Tử Ninh vẫn bị bàn cãi, một số quan đại thần vẫn tiếp tục dâng tấu chương để hoàng thượng tuyển tú, con gái bọn họ đã đợi lâu như vậy mà hoàng thượng vẫn chưa phê chuẩn, nếu cứ để vậy bọn họ chắc thành bà cô già mất.
Qua mấy ngày, từ phủ Trấn Bắc quốc công truyền đến tin tức quân hậu là đệ đệ của Hạ Thần thất lạc, Hàn Tử Ninh lập tức có nhà mẹ đẻ hùng mạnh chống lưng, các quan đại thần kia cũng không còn dám bắt ép, để củng cố địa vị của Hàn Tử Ninh, cả nhà Hạ Thần chỉ có thể ở lại thêm một thời gian.
Về sau quan viên lại bắt đầu truyền tai nhau, Hạ Thần cường đại như vậy nhất định sẽ đem hoàng thượng chèn ép không ra hình, có khi còn ý đồ soán ngôi đoạt vị, nhưng lại khiến bọn họ thất vọng, tin Hạ Thần từ quan về quê cũng nhanh chóng truyền ra, nhưng không được hoàng thượng chấp nhận.
Hoàng thượng cho phép cả nhà hắn trở về quê nhưng không bãi bỏ tước vị quốc công, ban đất phong Quảng Bình, phong Dao Dao làm quận công, Thiên Kỳ trở thành thế tử Trấn Bắc, mỗi năm họ sẽ nhập kinh một lần.
Tề Lãng không muốn bãi bỏ tước vị của Hạ Thần thực ra là duy trì thế lực cho quân hậu hắn, Hạ Thần cũng biết được điều đó nên không có từ chối.
Cả nhà Hạ Thần rời đi vài ngày, nhóm chín người Tưởng Tùng theo hắn từ quê đến giờ đều được phong chức trong quân doanh đồng loạt viết thư từ quan, trước đó Hạ Thần đưa cho Tưởng Tùng thư khế bán thân của họ, hắn nói đã triệt đi phận nô tịch, họ có thể ở lại kinh thành sống một cuộc sống mới.
Tề Lãng nhìn nhóm người phóng ngựa rời đi chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ "Hạ Thần a, nhân cách ngươi phải tốt đến thế nào mà những người này thà làm nô cho ngươi cũng không thèm làm tướng của ta?"
Cả nhà Hạ Thần cũng không trì hoãn mà nhanh chóng về nhà, từ khi đi tới giờ đã gần hai năm rồi còn đâu, vừa nhìn thấy họ trở về người trong nhà đều bật khóc, ai nấy đều lo lắng không thôi, ngày nào cũng đều cùng nhau thắp hương cầu nguyện.
"Lão gia, phu nhân, mọi người đều bình an, thật tốt quá" Trần Đông vừa nhìn thấy mừng rỡ nói
"Ở nhà vẫn ổn?" Hạ Thần nhìn một lượt hỏi
"Mọi chuyện vẫn tốt" Trần Đông lập tức trả lời, sau đó lại đảo mắt tìm kiếm "Lão gia, nhóm Tưởng Tùng đâu?"
"Họ ở lại kinh thành, đều được phong quan, có lẽ sau này không về đây nữa" Hạ Thần nói
Dù sao cũng không thể bắt họ mãi ở thôn quê này, Tưởng Tùng không nói, nhưng tám hài tử hắn nhìn mà lớn lên cũng rất có phong độ, biết đâu sau này còn có thể làm tướng quân.
Nhưng hắn chưa nghĩ xong bên ngoài truyền đến tiến vó ngựa, Tưởng Tùng dẫn đầu nhảy xuống ngựa nói "Lão gia, chúng ta đã trở về? Trần Đông, vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn tốt, nghe nói các ngươi đều phong quan, tưởng chừng sẽ không về chứ?" Trần Đông cười nói
"Chúng ta mới không cần, ở đây vẫn tốt hơn"
"Đúng vậy, đúng vậy" Mọi người nhao nhao ủng hộ
Bên trong biệt viện truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Mấy ngày sau, Hạ Thần cũng mới biết được, Hạ Hoàng Bình chết trận ngoài chiến trường, Lâm Yến ôm con gái bỏ đi, Hạ
Hoàng Lang mặt đều bị hủy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, Lý thị sợ hãi ôm con trở về nhà mẹ đẻ.
Hạ Hoàng Anh năm đó đi kinh thành thi, đỗ được một chức quan, Lưu thị theo nhi tử này đến kinh thành, trước khi đi còn mang Hạ Hồng gả cho một lão già giàu có làm thiếp để lấy tiền sính lễ làm lộ phí.
Lưu thị ở kinh thành kiêu căng ngạo mạn, nhận hối lộ không tiếc tay, cuối cùng bị triều đình phát hiện, Hạ Hoàng Anh ở kinh thành cũng là trái lôi phải kéo, ý muốn chèn ép nhà Hạ Thần, nhưng vẫn luôn có Trịnh Tân An cùng Đông Nhạc ra mặt, cho nên cũng không thể làm gì hơn, sau khi bị triều đình phát hiện hối lộ, còn kéo bè kết cánh liền bị cắt chứt, sau lại bị phát hiện đỗ đạc do gian lận thi cử nên bị bắt nhốt vào ngục, không chịu nỗi khổ sở nên lâm bệnh, không lâu thì chết trong ngục.
Lưu thị nghe nhi tử mình yêu thương nhất chết thì hóa điên, mỗi ngày ở trong thôn đều chạy tới chạy lui gào la, hết cưới hớn hở khoe con bà làm quan lớn lại khóc lóc con bà chết oan, sau mấy tháng người ta không còn thấy bà ta, một người đánh cá sau đó phát hiện xác bà nổi ở một khúc sông, thân thể đã bị cá ăn đến biến dạng khó nhận ra, người ta chỉ dựa vào y phục mà bà mặc trước đó, trưởng thôn thấy vậy sai người kéo xác đến đến một vùng đất trống dưới chân núi, đào bừa một cái huyệt mà chôn đi.
Hạ Thần nghe xong cũng không nói gì, ác giả ác báo,những chuyện họ làm vốn dĩ sẽ phải chịu báo ứng, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Không bao lâu, phủ Quảng Bình nhận được thánh chỉ, nơi này về sau là đất phong của Trấn Bắc quốc công Hạ Thần, mọi sự đều do hắn cai quản, người dân thôn Vĩnh Đông nghe xong đều bị dọa sợ một trận, về sau gặp người nhà Hạ Thần đều phải quỳ hành lễ, đến cả tri phủ cùng huyện lệnh cũng không ngoại lệ.
Hạ Thần cũng không quan tâm về cái hư danh ấy, gặp mọi người đều miễn cho họ, Triệu Tiểu Mộc thì không quen liền ở lỳ trong nhà, chỉ khi nào có việc cần thiết lắm mới ra ngoài.
Cuộc sống của thôn dân nhờ có Hạ Thần mà ngày càng phát triển, hắn cho tu sửa lại đường đi, xây dựng trường học, mở hiệu thuốc, còn cho người giúp đỡ những lưu dân từ vùng thiên tai đến có chỗ ăn chỗ ở, bên ngoài ai nấy đều xem hắn là thần là phật, nhưng thật ra đây đều là do Triệu Tiểu Mộc đề xuất, hắn chỉ nghe lệnh thực hiện bởi vì hắn lười suy nghĩ.
Còn Hạ Thần hiện tại trong biệt viện, lại phải vắt óc xem làm thế nào mới tranh giành lại được tức phụ với hai nhi tử hắn đây a.
Cuộc sống về sau, quy ẩn điền viên, làm một điền chủ giàu có như kiếp trước cùng kiếp này đã từng mong đợi.
HOÀN