TrướcSau
Buổi chiều hắn trở về, liền nói chuyện với Triệu Tiểu Mộc
"Tiểu Mộc nhi, ta muốn đến phủ thành một chuyến, làm chút sinh ý, có thể một tháng nữa mới trở lại"
"Đi lâu như vậy?" Y lo lắng hỏi
Từ khi gả cho hắn đến giờ cũng chưa từng rời nhau quá một ngày, giờ hắn lại muốn đi xa như vậy, còn đi tận một tháng.
"Ta có chút sinh ý muốn làm, ta sẽ tranh thủ về sớm"
"Ân, ngươi có chủ ý của mình, ta ủng hộ ngươi"
Y biết phu quân y rất tài giỏi, y cũng rất muốn đi theo, nhưng nếu hắn đã không mở miệng, y cũng không muốn làm khó hắn.
Một tháng, y đợi được.
"Ngày mai ta đi, ngươi giúp ta thu dọn ít quần áo là được. Đây là hai trăm lượng mua đất còn dư lại, ngươi giữ lấy, muốn tiêu gì thì tiêu, muốn mua gì cứ mua, ta đi chuyến này sẽ kiếm thêm nhiều tiền, không cần sợ sẽ hết. Còn nữa, ta đi rồi ngươi đến nhà cha nương ở tạm đi, ngươi ở một mình ta không yên tâm" Hạ Thần bắt đầu dặn dò Triệu Tiểu Mộc
"Không sao, ta ở đây đợi ngươi" nếu y cũng đi, nơi này ai trong coi, nhìn ra được ý hắn lập tức nói
"Không được, ngươi đừng khiến ta đi còn phải lo lắng cho ngươi, mỗi ngày có thể lại đây dọn dẹp một chút cũng được. Ngươi cầm lấy bạc này tiêu trong tháng ta không ở nhà đi. Không được đi làm thuê, nếu ngươi lo lắng cho cha, cũng có thể cầm bạc này lo cho họ, không cần phải đi làm thuê cho người ta, nếu ta trở về nhìn thấy ngươi gầy đi lại đen đi, ngươi sẽ biết hậu quả. Ta còn muốn dưỡng ngươi trắng trắng béo béo, như vậy ngày thành thân mặc hỉ phục mới đẹp, biết không? Hứa với ta đến nhà cha nương, chăm sóc bản thân thật tốt, ta rất nhanh sẽ trở lại"
Hắn thật sự nghĩ đợi hắn đi rồi, y sẽ chạy theo cha y đi làm thuê kiếm tiền, lại đi dãi nắng dầm sương mỗi ngày cho coi.
"Ân, ta hứa với ngươi" Triệu Tiểu Mộc mỉm cười với hắn
Không nghĩ tới, Hạ Thần lại quan tâm y đến vậy, không chỉ một mình y mà còn quan tâm đến cả gia đình y.
Trước đây, vì muốn có tiền giúp nương khám bệnh, y chấp nhận gả cho Hạ Thần đã biết như cuộc sống sau này sẽ khổ sở thế nào, trong thôn ai không biết danh tiếng của Lưu thị.
Những ngày đầu, nhìn thấy hắn một câu đều không nói với y, y nghĩ rằng càng khó sống.
Vậy mà giờ đây, người này đứng trước mặt y lo lắng từng chút một, lại dặn dặn dò dò đủ thứ.
Thật tốt!
Đời này coi như y gả đúng người rồi.
Ngày hôm sau, hắn đem Triệu Tiểu Mộc đến Triệu gia, lại dặn dò cả nhà họ thêm một lần nữa mới rời đi.
Triệu gia đưa hắn đến đầu thôn, Triệu Tiểu Mộc nhìn theo bóng dáng hắn đến khi khuất sau hàng cây bên đường vẫn không muốn quay trở về.
"Tiểu Mộc, sao Hạ Thần lại đi phủ thành?" Liễu thị không nhịn được nữa vừa về đến nhà đã hỏi
"Hắn nói hắn có sinh ý muốn làm, phải đi một tháng, hắn không yên tâm để ta một mình ở trên núi, nên bắt ta hứa với hắn phải về nhà ở đợi hắn trở lại" Triệu Tiểu Mộc ủ rủ nói
"Không sao, hắn có ý chí làm việc kiếm tiền mới tốt, ngươi tạm thời ở lại nhà đi, cũng chỉ thêm một đôi đũa, một bát cơm, ngươi ở nhà với nương ngươi, mai ta sẽ đến nhà Đại địa chủ xin gặt lúa, chắc ông ta sẽ thuê" Triệu phụ nói
Nếu như Hạ Thần không mang Triệu Tiểu Mộc về nhà, ông biết được cũng sẽ không để y ở lại trên núi một mình.
Qua đoạn thời gian, ông cảm nhận được người ca tế này của ông tốt hơn rất nhiều người rồi.
"Cha, không cần. Thần ca không muốn ta làm việc, cũng dặn ta không cần phải để cha đi làm thuê. Hắn để lại thứ này" Triệu Tiểu Mộc lôi cái túi nhỏ ra khỏi bao đồ để trên bàn, cả nhà Triệu gia nhìn thấy hai mắt mở to.
Bạc, nhiều bạc như vậy.
"Cha, nương mai chúng ta đi mua ít gà mái về nuôi để nó đẻ trứng, bán cũng có thể kiếm được tiền" Triệu Tiểu Mộc nói
"Ở đâu ngươi có nhiều tiền như vậy? Này hơn trăm lượng đi" Liễu thị nhìn đống bạc trên bàn lắp bắp hỏi.
Đời này của bà cũng chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy. Trong nhà lúc có nhiều tiền nhất cũng chưa tới hai mươi lượng.
"Là Hạ Thần đưa cho ta, bảo ta tiêu sài, nhưng ta không
có cần mua thứ gì, này cũng hơn hai trăm bốn mươi lượng bạc"
"Hơn hai trăm bốn mươi lượng?" Liễu thị trợn to mắt
"Ân, cha với tiểu Lâm không cần đi làm thuê, chúng ta mua ít gà nuôi cho đẻ trứng, đợi tới vụ mùa mới, ruộng của chúng ta đã có thể sử dụng, tới đó cần dùng sức. Chúng ta lấy ít bạc ra dùng trước. Ta không muốn thất hứa với Thần ca"
"Aiz... được rồi. Tạm thời vậy đi, đợi Hạ Thần trở về, dùng hai trăm lượng này hai ngươi cũng xây được một nhà ngói để ở rồi." Triệu phụ chỉ có thể thỏa hiệp, ông cũng biết ca tế này là lo lắng cho cả nhà ông, cũng không muốn làm khó dễ con ông.
Hạ Thần một đường đến huyện thành, đi gần hai canh giờ.
Đợi khi hắn có nhiều tiền hơn, hắn nhất định sẽ mua một con ngựa tốt.
Mẹ nó, chân hắn sắp gãy rồi.
Nếu không có linh tuyền dưỡng thân thể hắn tốt, sợ chưa đánh được thổ phỉ đã bị chết bên đường.
Đến được huyện thành, trước hắn ăn một bữa no, lại đi mua một bộ quần áo màu đen, lại thuê một khách trọ nghỉ nghơi đợi đêm đến.
Tối hôm nay, vị huyện lệnh mới vẫn ngồi trầm ngâm trước án thư trong thư phòng.
Vị huyện lệnh mới này họ Trịnh, tên Tân An.
Cáo thị đã dán ra gần nửa tháng, vậy mà một bóng người cũng không thấy đến báo danh.
Cái mũ ô sa trên đầu hắn không biết còn giữ được bao lâu. Từ ngày hắn bị điều đến vùng huyện thành của thành Quảng Bình này, hắn mất ăn mất ngủ, người cũng gầy đi một vòng lớn.
Này không cần đợi đến hắn bị cắt chức cũng đã không còn mạng. Đang ngồi thườn thượt thở dài, lại hết một ngày nữa trôi qua.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa là phụ tá của y lên tiếng
"Đại nhân, đã khuya rồi, ngày mai còn phải thăng đường sớm, vẫn nên đi nghỉ nghơi đi" người này thoạt nhìn đã gần ba mươi tuổi, nhưng đã đi theo hắn gần mười năm từ khi hắn còn ở học đường đọc sách, là người hắn vô cùng tính nhiệm.
Trịnh Tân An mở cửa đi ra ngoài, nhìn người kia lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói
"Ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi thôi. Thời gian này, thật khổ cực cho ngươi"
"Đại nhân đừng nói vậy, thời gian khổ cực nhất cũng đã nếm trải qua, được đại nhân cho theo bên cạnh cũng đã là đại ân đại đức với ta. Việc này cả đời ta sẽ không quên, nhìn đại nhân mỗi ngày sầu lo như vậy, ta cũng khổ trong lòng" người này họ Dật, tên một chữ Uyên.
Trước đây gia cảnh cùng khổ, cưới được một tức phụ là song nhi nhưng lại bệnh tật, hai người nương tựa nhau lưu lạc khắp nơi, đến một ngày vừa bị đánh vừa bị cướp, lại gặp được vị huyện lệnh này lúc đó chỉ là một người đọc sách mới mười bốn tuổi.
Để giúp Dật Uyên, hắn đem tiền bạc trên người đưa cả hai đi y quán chữa trị, lại cho chút tiền làm lộ phí.
Từ đây hai bên kết xuống một cái thiện duyên.
Dật Uyên là người đọc sách, bởi vì nơi hắn bị thiên tai mà phải từ bỏ con đường công danh, lúc đó hắn đã thi được tú tài, hắn liền xin theo vị thiếu niên tốt bụng này, một lòng lấy hết những gì hắn hiểu biết chỉ dạy lại cho y.
Đến khi vị thiếu niên bước trên con đường công danh trở thành huyện lệnh huyện Thành Ân, cũng không có vứt bỏ vợ chồng hắn, luôn mang bọn họ theo bên mình trở thành phụ tá đắc lực nhất của y.
Cho đến giờ bị điều đến huyện Vĩnh Thanh này, lại là một hố lửa.