Ngày hôm sau đúng giờ, Trịnh Tân An tự mình mang ngựa đến chỗ hẹn, cũng nhìn thấy người kia ăn mặc lạ lùng như hôm qua.
Nhưng cũng không nhiều lời.
Hạ Thần dặn hắn mang người đóng dưới chân núi, không cần phải đi lên.
Nói xong, Hạ Thần liền lên ngựa rời đi.
Trịnh Tân An nhìn theo, trong lòng chỉ cầu mong, người này thật sự có thể nhổ được cái gai trong lòng hắn.
Nếu vậy, nhận một người một thân bản lĩnh làm đại ca cũng không tệ.
Hạ Thần một đường đến phủ thành, nghỉ một đêm lại tiếp tục lên đường. Đến chân núi cũng đã gần về chiều, hắn tìm chỗ rừng vắng, đem con ngựa cùng hắn vào không gian, cho ngựa ăn chút cỏ uống nước chút linh tuyền, chạy đường dài như vậy con ngựa đã có chút mệt mỏi.
Hắn nấu một gói mì nhâm nhi xong lại dạo một vòng trong không gian, luyện tập lại võ thuật, lại đi xem mớ vũ khí.
Thuốc nổ chắc chắn sẽ không thể sử dụng, nỏ tiễn vẫn là lựa chọn hoàn hảo.
Đêm đó hắn lẻn lên núi, trên đường lên núi đúng là có vài cái bãy gặp để săn thú, nhưng làm số lượng nhiều hơn, chắc chắn dùng để bãy người.
Chỉ cần đạp vào chắc chắn không có đường thoát, thổ phỉ chỉ cần đợi tới sáng liền có thể thu hoạch.
Bọn chúng đã lợi hại tới mức tự phụ, bên ngoài không để ai canh phòng, suốt đường đi cũng không nhìn thấy ai.
Lúc này bên trong núi, tiếng đàn hát vang lên inh tai, một đám người quây quần bên đống lửa đang hò hét vang trời.
Ngọn núi này rất lớn, nơi họ tụ tập là một khoảng đất rất rộng, phía sau dựng mấy chục ngôi nhà nhỏ, một căn cũng ở được chục người, này tính ra nhóm thổ phỉ cũng vài trăm người.
Bên trong sau nhà có một cái kho lớn, nơi này chắc là nơi để đồ bọn họ cướp được.
Hạ Thần lách mình vào không gian quan sát, bên trong không gian nhìn bên ngoài như một tấm kính mỏng, nhưng bên ngoài sẽ không thấy được bên trong.
Hắn một bên gặm táo, một bên quan sát tình huống.
Này giống như bọn họ vừa mới đi cướp được một mối lớn đúng không?
Bên kia có một cỗ xe ngựa rất tinh xảo cùng ba chiếc xe chở đầy hàng hóa.
Này chắc là thương nhân lớn đi, sao lại không biết tại đây có thổ phỉ?
Đang suy đoán chợt nghe một người lớn tiếng gọi:
"Đại ca, hôm nay chúng ta cướp được một mối lớn. Ta đã kiểm tra, toàn là tơ lụa thượng hạng."
Hạ Thần đảo mắt nhìn, bên trong đám người có một người thân hình vạm vỡ, để râu quai nón, bên mắt phải có một vết sẹo dài, nhìn mặt như hung thần ác sát, đi bên cạnh còn có hai người nhìn cũng gần giống như hắn. Bởi vậy mà đám người kia nói nhóm thổ phỉ này rất hung tợn. Nhìn đúng là dọa được người dân bình thường.
"Đám người kia thế nào?" tên thủ lĩnh hỏi
"Theo lời đại ca toàn bộ giết sạch. Bọn thương nhân này nghĩ bảo tiêu của chúng lợi hại nên mới dám hùng hổ đến. Bọn chúng không biết đại ca chúng ta lợi hại thế nào." Tên kia nước miếng bay tung trời ca ngợi
"Đúng, đúng. Đại ca lợi hại nhất" cả một đám lập tức hô vang, nhất thời vang vọng cả một vùng.
Hạ Thần nhướn mày, bọn người này đúng như Trịnh Tân An nói, tội ác tày trời, chết cũng không hết tội được.
Tên thủ lĩnh cười ha hả nói
"Đã mấy tháng nay cũng không có thương nhân nào dám đến đây, hôm nay cướp được mối lớn, mở tiệc ăn mừng"
Vừa dứt lời lại một trận hoan hô. Đám người tiếp tục ca hát, tiệc tùng.
Hạ Thần nhìn một nhóm kéo xe đến nhà kho, từng gương từng gương đồ được chuyển vào bên trong.
Đúng như hắn dự đoán, nơi đó chính là nhà kho chưa tất cả tài sản của bọn thổ phỉ.
Hắn quyết định đánh một giấc, mai mới bắt đầu giả thần giả quỷ chơi với đám thổ phỉ này.
Tối ngày hôm sau, trong lúc đám thổ phỉ đang tụ tập ăn cơm.
Tên thủ lĩnh ngồi trên bàn ăn uống đến mỡ dính đầy miệng thì một mũi tiễn nhọn xẹt qua đỉnh đầu, kéo cái khăn trùm đầu của hắn, mũi tiễn ghim vào cây cột sau lưng hắn, bên trên chính là cái khăn kia.
Đơi đám người hoàn hồn lại vội vã rút đao, rút kiếm.
"Kẻ nào?
Kẻ nảo?" Tiếng hỏi dồn dập vang lên, nhưng không có tiếng đáp lại.
Tên thủ lĩnh lúc này trong lòng run lên, nếu lúc nãy mũi tên kia xuống một chút, nhất định sẽ ghim vào đầu hắn.
Một tên lấy mũi tiễn đến trước mặt tên thủ lĩnh
"Đại ca, bên trên mũi tên này có khắc chữ, nhưng mà này không giống mũi tên lắm. Nhìn nó rất lạ" tên kia lật lật mũi tiễn xem.
"Xem trên đó viết chữ gì" tên thủ lĩnh lúc này lấy lại bình tĩnh nói
Một kẻ ngồi bên cạnh hắn lấy mũi tên xem, sau đó lẩm bẩm
"Sát Thần"
"Sát Thần là kẻ nào? Sao lại có thể lên núi được? Bẫy rập đã bố trí không có hư hại" một người nói
Cả đám người kia đã buông đũa đứng thành một vòng chung quanh tên thủ lĩnh.
"Đại ca, chúng ta phải làm sao?" Kẻ cầm mũi tên hỏi
"Ta nghĩ không phải là người ngoài, trong đây nhất định có kẻ muốn tạo phản, nhưng lại nhắm không chuẩn, bắt đầu từ hôm nay phải canh phòng thật nghiêm ngặt, thấy kẻ nào khả nghi giết không tha." Tên thủ lĩnh nói, hắn không tin có người có thể lên núi mà không mắc phải bẫy rập của hắn.
Hạ Thần kiếp trước hoàn thành nhiệm vụ luôn đứng đầu. Cho nên người huấn luyện của hắn thường gọi hắn là Sát Thần, bên trên những vật dụng của hắn đều là khắc tên này, về sau khi chế tạo vũ khí hắn cũng không quên khắc tên này lên.
Qua hôm sau, hắn bắt đầu giết người đầu tiên, đó chỉ là một thổ phỉ bình thường.
Mũi tiễn xuyên tim.
Cái hắn muốn chính là để bọn thổ phỉ này sống trong sợ hãi, cũng giống như lúc bọn chúng giết những người thương nhân kia.
Mà hắn cũng không phải thần có thể một mình chọi mấy trăm người, dọa bọn họ một chút, tới đó hạ thủ lĩnh của bọn chúng.
Đám thổ phỉ này như rắn mất đầu tự sẽ quy phục.
Thoáng cái đã đến ngày thứ mười, đều giết theo một kiểu.
Hắn đã giết hơn ba mươi người, lại cảm nhận được có luồng lệ khí quanh thân giống như trước đây, thì ra khi hắn xuyên đến đây.
Hạ Thư An chưa từng giết người cho nên trên thân thể không có lệ khí.
Bên ngoài đám thổ phỉ đang hoang mang cực độ. Mười ngày mà trong trại
đã chết hơn ba mươi người, lại đều bị giết cùng một phương thức, mũi tiễn lại xuyên tim vô cùng chuẩn xác, trên tên cũng có chữ kia, xác thực chỉ có một người.
Mà kẻ kia lại chưa từng lộ diện.
Có người muốn trốn khỏi liền bị thủ lĩnh giết để hù dọa những kẻ có ý đồ muốn trốn, vì vậy những người người muốn rời đi chỉ có thể ở lại sống trong sợ hãi.
Hạ Thần nhàn nhã ở trong không gian lau lau chùi chùi vũ khí của mình. Hắn đã bắt đầu phát chán với trò chơi này. Quyết định ngày mai giải quyết cho xong.
Mấy ngày nay nhàn nhã làm hắn nhớ tới tức phụ của hắn. Phải nhanh chóng giải quyết cho xong để về nhà với tức phụ, còn phải kiếm mớ tiền về xây nhà.
Thực hiện kế hoạch làm điền chủ.