Cô gái xinh đẹp đều thu hút sự chú ý của người khác, mà cô gái xinh đẹp lại có tài hoa càng được quan tâm.
Lúc này Nha Nha đang là như thế.
Ở đại học C, có thể nói cô hoàn toàn xứng đáng là hoa hậu giảng đường.
Mặc dù thời điểm này chưa có ai rảnh rỗi đi bỏ phiếu lựa chọn, nhưng khi các nam sinh tụ tập lại cùng nhau, rất khó không bàn luận nữ sinh nào xinh đẹp, nữ sinh nào đẹp mặt, mà người được bàn luận nhiều nhất là Nha Nha của chúng ta.
Tiêu Tư Thần xinh đẹp, Tiêu Tư Thần làm người hiền lành thích giúp người, thành tích học tập của Tiêu Tư Thần cầm cờ đi trước… tất cả chồng chất lên nhau, khiến người ta không chú ý cũng khó.
“Tiêu Tư Thần, cuối cùng đã tìm thấy cậu.” Chu Lang dừng chân rất lâu ở trường học sau đó đuổi tới thư viện, cuối cùng đã tìm thấy Tiêu đại tiểu thư nọ.
“Sao thế? Lớp trưởng đại nhân tìm mình có việc à?” Gấp lại cuốn sách trên tay, Tiêu Tư Thần cười nhìn lớp trưởng lớp mình, đầu đầy mồ hôi, cậu ấy chạy rất xa à?
“Cậu nói xem? Lớp phó đại nhân, mấy ngày nữa là kỉ niệm quốc khánh, mỗi lớp đều phải có tiết mục, cậu không quên chứ?” Đặt mông ngồi vào ghế bên cạnh, Chu Lang ai oán nhìn đối phương, thực ra trong lòng cậu mừng thầm, thứ cậu từng ghét nhất là các hoạt động ngoại khóa vì sẽ làm chậm trễ việc học.
Nhưng bây giờ thứ cậu thích nhất là các hoạt động này, ai bảo lớp phó lớp cậu là Tiêu Tư Thần chứ? Chỉ có lúc này, cậu mới có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh bạn ấy.
“A, đúng rồi, sao mình lại quên nhỉ? Ha ha, lớp trưởng đại nhân, thật ra mình vô cùng tin tưởng cậu sẽ anh minh quyết đoán, tin tưởng dưới tình huống không có mình, cậu có thể dẫn dắt lớp chúng ta lực áp quần hùng (1) mang về một huy chương quán quân.” Vuốt mông ngựa xong, Nha Nha lưu luyến nhìn quyển sách trong tay này, cô muốn đến đây để học tập, không phải để kết giao, vì vậy đâu cần tham gia nhiều hoạt động vậy chứ?
(1) Lực áp quần hùng “力压群雄”: năng lực (vũ lực) áp chế tất cả mọi người trên sân, cũng có nghĩa là rất ưu tú.
“Có nịnh hót cũng vô dụng, nói cho cậu biết, các lớp khác toàn là lớp phó chạy theo lớp trưởng, mỗi mình mình là số khổ đuổi khắp sân trường chạy theo cậu.” Số cậu còn khổ hơn là bây giờ còn không đuổi theo kịp.
Cậu cảm thấy bản thân rất vĩ đại, tại sao trong mắt đối phương không hề có chút cảm giác nào? Tuy rằng mọi người rất hàm súc, nhưng hẹn hò lúc học đại học là rất bình thường, dù sao tất cả đã muốn trưởng thành, bây giờ nhận thức, tốt nghiệp xong là cùng nhau phấn đấu.
Lớp bọn họ đã có mấy đôi, đáng thương đối tượng cậu coi trọng lại không có cảm giác với bản thân.
Không nghe ra ẩn ý trong lời nói của lớp trưởng, Nha Nha bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng: “Lớp trưởng đại nhân mình sai rồi, nói đi, đến cùng có gì cần tiểu nhân làm, tiểu nhân vượt lửa quá sông muôn lần chết không chối từ.” Một cậu nhóc đầy khí thế sắp bị cô bức bách thành oán phụ nơi khuê phòng, thiện tai.
“Ừm, có thái độ này là được rồi, mình nghĩ thế này, hát và nhảy múa là không thiếu được, dựa theo năm ngoái tìm vài cái, nhưng như vậy chẳng có gì mới, chúng ta nên có gì đó mới lạ.
Ví dụ như kịch bản, mình xem năm ngoái lớp Ba biểu diễn tiết mục nhỏ không tệ, nhưng lớp đó làm hai người, chúng ta có thể tìm thêm vài người, biến tiết mục này thành lớn hơn.” Nghe đối phương kể lại, Nha Nha có dự cảm không tốt, quả nhiên… “Bạn học Tiêu Tư Thần, thời khắc cống hiến cho lớp đã đến, nữ nhân vật chính do cậu diễn.” Lớp trưởng giải quyết dứt khoát, Nha Nha kháng nghị không có hiệu quả, chỉ có thể rưng rưng nhận.
Nói đến kịch bản, thật ra chỉ là một tiểu phẩm ngắn, có ý nghĩa giáo dục: Một bạn học nữ có gia đình nghèo khó, nhưng thành tích học tập vô cùng tốt, song tư tưởng trong nhà trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, muốn dồn tiền cho con cưới vợ cũng không muốn để cho con gái đến trường, cuối cùng dưới sự đấu tranh đau khổ của cô gái, dưới sự trợ giúp của anh trai cô gái, cuối cùng cha mẹ đồng ý cho con gái tiếp tục đến trường.
Nói thật, Nha Nha chưa từng diễn xuấtt, giờ nghe vào tai cảm thấy chơi rất vui, cho nên bị gợi lên hứng thú, đến thời điểm diễn, cô mới phát hiện đã đánh giá cao bản thân.
“Tiêu Tư Thần, cảm xúc của cậu chưa đến nơi đến chốn, anh cậu đã nói không cưới vợ để cho cậu học đại học, tại sao cậu không cảm động chứ?” Lớp trưởng đại nhân rất đau đầu, cậu cảm thấy không phải bản thân quá nghiêm khắc, đều là dân nghiệp dư, tàm tạm là được, nhưng người đối diện đóng vai cô em gái của mình thật sự không hề cảm động tẹo nào, kẻ diễn anh trai như cậu sắp bị bản thân làm cảm động được không?
“Thật sự không đến nơi đến chốn à?” Nha Nha quay đầu nhìn về phía bạn học chung quanh, trưng cầu ý kiến quần chúng.
Mọi người lắc đầu, ban đầu đều rất tốt, lúc sau anh cậu ấy nói như thế, sao cậu ấy không cảm động chứ?
Nha Nha nhụt chí thở dài, cô thật sự cố gắng, ánh mắt sắp đỏ hoe, tại sao còn nói cô không cảm động vậy?
“Quên đi, hôm nay tập tới đây, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.” Chu Lang không đành lòng gặp người trong lòng khó xử, trực tiếp tuyên bố hôm nay chấm dứt, sau đó an ủi Nha Nha: “Đừng có gấp, cậu trở về từ từ tìm cảm giác, mình tin bằng trí thông minh của cậu rất nhanh sẽ tìm được cảm giác này.” Thật ra cậu càng muốn nói là bản thân không ngại luyện tập riêng với cậu, nhưng lời đến cửa miệng dạo một vòng lại nuốt trở vào, trong phòng quá đông người, cậu sợ cô xấu hổ.
“Ngày mai à.” Nghĩ đến ngày mai là thứ sáu, anh trai sẽ đến đón mình về nhà, nhưng đây là chuyện tập thể đâu thể chậm trễ bởi vì một mình cô, chỉ có thể cười nói, “Được, ngày mai tiếp tục.”
Nhìn Chu Lang và Nha Nha cười cười nói nói, Tần Giai Tuệ khẽ cắn môi dưới, trong lòng có chút ủy khuất: Bản thân mình cũng tốt mà, tuy rằng học tập không tốt bằng Tiêu Tư Thần kia, nhưng tốt xấu gia đình không tồi, Chu Lang này, sao cậu ấy không nghĩ cẩn thận? Mình là người bản địa, cha mình coi như là lãnh đạo ở một công ty nhỏ, nếu ở cạnh mình, chẳng phải tốt nghiệp có thể ở lại địa phương à? Chuyện công việc ba mình có thể giúp đỡ tìm, đúng là đồ không tinh mắt.
Các bạn học lập tức giải tán, Nha Nha cũng đi về cùng hai người bạn cùng phòng: “Ai, mình đã cố gắng bị cảm động lắm rồi, tại sao lại bị nói không có cảm xúc chứ?” Nhìn bạn cùng phòng, Nha Nha khó hiểu bản thân sai lầm ở đâu.
“Tư Thần, cậu cẩn thận suy nghĩ cảm nhận trước khi đến trường, tớ không biết tình cảnh của cậu? Nhưng học phí của tớ đều do ba tớ một tay gom góp, cầm tiền đó, trong lòng tớ miễn bàn chua xót cỡ nào, cậu phải nghĩ…” Điều kiện trong nhà Trịnh Giai Giai rất bình thường, đối với nhà nàng mà nói, học phí sau này là việc rất khó khăn.
“Mình…” Nha Nha rất muốn nói, bảo mình nghĩ gì chứ? Cả hai đời học đại học, cô chưa từng đau khổ vì học phí, lại nhìn đôi mắt Trịnh Giai Giai chân thành, cô chỉ có thể cố gắng nhớ lại thời điểm khó khăn nhất, nhưng cảm giác khốn cùng quá ít, bây giờ hồi tưởng lại, trong đầu đều là cảnh hai anh em