Edit: Linh Lan
Thấy La Gia Tề lục túi áo tìm di động, Tiêu Trung Thần vội vàng đi qua giúp anh lấy điện thoại.
Tranh thủ lúc anh gọi điện, ông nhớ ra trong xe mình có đồ, không biết lấy từ góc nào ra một cuộn băng gạc, trước tiên băng bó vết thương cho La Gia Tề, cho dù vết thương không sâu nhưng rất dài, nếu cảnh sát chậm rì rì mới đến thì cứ tiếp tục đổ máu như vậy, cơ thể ai chịu nổi.
“Bác à, họ gì? Hôm nay thật sự cảm ơn bác.” Buông điện thoại, La Gia Tề một lần nữa cảm ơn bác lái xe.
Nhìn cánh tay đã được băng bó, anh càng cảm thấy đối phương là người tốt hiếm có.
“Cháu, cháu cứ gọi bác là bác Tiêu đi, không sao, gặp kẻ cướp vừa định giựt tiền vừa muốn giết người, ai nhìn thấy cũng hỗ trợ, không cần khách sáo như vậy.”
“Bác Tiêu? Ha ha, thật khéo, em gái cháu cũng họ Tiêu.” Nghe cùng dòng họ, trong lòng La Gia Tề càng có cảm tình, yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh cảm thấy thật thân thiết.
Tiêu Trung Thần cười gượng hai cái, trong lúc nghĩ cách chuyển hướng đề tài này thì xe cảnh sát đến.
Hôm nay xe cảnh sát đến rất nhanh, có lẽ vụ hung án cướp bóc giết người quá mức ác liệt, hoặc nghe La Gia Tề nói hai người này là kẻ tái phạm, tóm lại bọn họ nhanh chóng đuổi tới.
Kết quả sau khi đến, nhìn thấy hai gã tội phạm nằm trên mặt đất đã bất tỉnh nhân sự, lại xem hung khí cờ-lê ống ở cạnh, đầu mấy viên cảnh sát đổ mồ hôi, tiến lên xem xét hai gã bị đánh choáng váng, đều là trúng trong một cú đánh.
Ha ha, thủ pháp này? Thật lưu loát.
“Bác tài à, trước đây bác được huấn luyện đúng không? Rất chuẩn.” Bởi vì liếc mắt nhận ra đúng hai tên này là tội phạm quan trọng bị truy nã trong mạng lưới.
cho nên tranh thủ khi đồng nghiệp nâng người lên xe cảnh sát, vị cảnh sát dẫn đội có tâm trạng tốt đẹp hỏi thăm.
Trên lưng hai gã này cõng vài án mạng, không ngờ cũng có hôm nay?
Tiêu Trung Thần tiếp tục cười gượng, ông đột nhiên phát hiện, lát nữa nếu cần đi cùng cảnh sát trở về điều tra thì không ổn, song tình huống hiện tại này ông lại không thể không đi? Có chút khó giải quyết đây.
Gặp bác tài ban nãy còn bình thường đột nhiên hoảng hốt, La Gia Tề vụng trộm đi đến bên cạnh vị cảnh sát kia, cười đưa qua một hộp thuốc nói: “Đại ca, nếu hai người này thực sự bị thương, bọn em không tính phạm pháp chứ?” Thật ra trong lòng anh đã đưa ra quyết định, mặc kệ xài bao nhiêu tiền, cũng không thể để bác tài xế cứu người phải chịu trách nhiệm, không thể làm cho người ta thất vọng đau khổ.
“Ha ha, yên tâm, nếu kẻ cướp bình thường bị đánh trọng thương đúng là khó mà nói, nhưng trên người hai gã này có mạng người, chúng tôi không bắt được bọn chúng, coi như hai người vì dân trừ hại.” Viên cảnh sát kia cười hớ hớ nói xong, nhìn thấy nhãn hiệu trên vỏ hộp thuốc lá thì nụ cười càng sâu sắc.
Thật ra La Gia Tề không hút thuốc lá, nhưng vì có một số trường hợp xã giao, trên người anh luôn dự trữ sẵn một hộp thuốc ngon, hôm nay vừa vặn phát huy công dụng.
Nhìn La Gia Tề đưa cho ông ánh mắt yên tâm, Tiêu Trung Thần không nhịn được cười khổ trong lòng: Ôi chao, không phải ông lo lắng điều này? Ông sầu là lát nữa nên làm gì bây giờ?
Đồng chí cảnh sát rất thân thiện, đầu tiên đưa kẻ cướp vào bệnh viện, nhân cơ hội cho La Gia Tề băng bó sơ qua, sau đó mới kéo hai người đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Khi hỏi La Gia Tề rất bình thường, có cái gì nói cái đó, anh còn nói việc hai gã kia nói có người mua tính mạng của anh.
Mặc dù có đôi khi cảnh sát không quá đáng tin, nhưng cũng không phải tuyệt đối, vạn nhất hai gã đó không chết lại khai ra cái gì thì sao? Một khi không bắt được kẻ đứng đằng sau, làm sao anh an tâm nổi?
Hỏi xong, không còn chuyện của mình, anh yên tâm ngồi sang một bên, lại gọi cho Nha Nha một cuộc điện thoại, báo tối nay mình sẽ về muộn.
Người ta vì anh mới bị vào đây, anh không thể tự ra về bỏ mặc người ta ở đây được.
“Tên.” Cảnh sát cầm bút tiếp tục làm ghi chép.
“… Tiêu Trung Thần “
Vừa cúp điện thoại, La Gia Tề sững sờ, cái tên này quá quen thuộc, bởi vì tên của Nha Nha được đặt dựa theo nó, làm sao anh có thể quên?
“Tiêu? Là chữ Tiêu này?” Bởi vì cần lưu hồ sơ, dĩ nhiên cần cẩn thận.
La Gia Tề nghe thế, ngay lập tức trái tim vọt tới cổ họng, có phải chữ Tiêu kia không? Rốt cuộc có phải con người đó không?
“… Không phải, có thêm ba bộ nước.”
Nghe câu này, La Gia Tề hoàn toàn sợ ngây người: thật sự là ông ấy? Làm sao có thể? Làm sao có thể là ông ấy? Ở trong lòng anh, người đàn ông này chưa từng xuất hiện, dù sao bao năm qua không có tin tức, có lẽ ông ấy đã sớm cưới vợ sinh con có gia đình mới, đã sớm quên hai mẹ con Nha Nha, nếu không bao năm qua tại sao ông ấy không quay lại? Không ngờ ông thật sự xuất hiện, còn xuất hiện bằng cách thức này? Đến cùng đối phương có biết Nha Nha là con gái của ông hay không?
“Lúc ấy tại sao chú xuất hiện ở chỗ đó? Làm sao phát hiện?” Một chỗ vắng vẻ như vậy lại phát hiện có người gây án? Vận khí của chàng trai kia thật là tốt.
“Trước đó tôi chở khách đến tiểu khu kia, sau đó dừng xe ở một góc gọi điện thoại, cuộc gọi điện tốn thời gian dài, trông thấy có hai người cứ loanh quanh ở khu vực gần đó tôi cũng không để ý, sau khi nhìn thấy bọn họ chém người mới phát hiện không đúng…” Tiêu Trung Thần thêu dệt rất đúng chỗ.
Nhưng La Gia Tề suy nghĩ kĩ càng vẫn hiểu: chẳng những người đàn ông này biết Nha Nha là con gái của ông, cũng biết quan hệ giữa mình và Nha Nha, nếu không ông ấy chẳng lo lắng về vết thương của mình như vậy, quan tâm đến mình như vậy, nếu đã để ý mình đến thế, vậy Nha Nha thì sao? Nếu để ý con gái, vì sao bao năm qua ông không xuất hiện? Chẳng lẽ vẫn là cẩu huyết không sinh được con? Cho nên ông mới hối hận tìm đến đứa con gái