Khi chưa thả tủ ra ngoài, Nha Nha đã trốn sang một bên, nếu tiện thể đập vào mình vậy thì vui, cô không trò rằng mình chịu đòn giỏi bằng tên mập kia.
Đợi một lúc, trông thấy không còn động tĩnh, cô mới đi tới, ngó người đang nằm sấp.
Má ơi, bởi vì hoảng sợ, đôi mắt bị chèn ép lồi lên đang hung hăng lườm cô, nhưng hiển nhiên người đã chết nên ánh mắt không thể làm ra động tác khó khăn như người sống.
Cô vỗ vỗ trái tim đập loạn nhịp vì hoảng sợ của mình, đứng dậy bắt đầu tìm kiếm điện thoại của cô.
Từ khi điện thoại nhỏ gọn ra đời, La Gia Tề đã trang bị cho cô một cái để thuận tiện liên lạc.
Nhưng lục tung một vòng, cô không nhìn thấy ba lô nhỏ của mình, xem ra bị người này vứt đi? Bất đắc dĩ Nha Nha tiếp tục tìm, trời bên ngoài đã tối đen.
Đây là khu vực giải tỏa dân cư, không có bóng người, cô cũng không dám một mình đi ra ngoài.
Dù sao may mắn đè chết một người, đè chết một số người thì rất có vấn đề.
Lục lọi nửa ngày, tìm ra điện thoại từ áo khoác cũ nát của hắn, mở ra nhìn may mắn phát hiện vẫn có tín hiệu? Không hề chần chờ, trước tiên cô ấn dãy số quen thuộc.
“Alo…” Bên kia La Gia Tề sắp phát điên, cầm lấy di động có dãy số xa lạ, anh hề chần chừ bắt máy.
Chỉ sợ mình bắt máy chậm, làm cho bọn cướp có bất mãn.
Đúng vậy, bọn bắt cóc, bọn họ đã xác định Nha Nha bị người ta bắt cóc, có người phát hiện ba lô của em gái và mấy gói to thức ăn ở ngõ nhỏ cạnh tiểu khu.
Nếu không phải bị bắt cóc, có chuyện gì có thể khiến Nha Nha vứt đồ đạc bây giờ chưa trở về nhà?
“Anh, là em.” Nghe được giọng anh trai, cái mũi Nha Nha hơi cay cay, tuy rằng hiện tại mình đã bình an, nhưng sự bất lực lúc đầu làm cho cô thực sự sợ hãi.
“Nha Nha?” La Gia Tề ngạc nhiên hô to, vẻ mặt kích động, anh không ngờ là giọng em gái? Biết Nha Nha bình an, trong lòng anh vui mừng không nói nên lời, không sao là tốt rồi, chỉ cần Nha Nha không sao, đối phương muốn gì anh cũng cho, “Em ở đâu? Bọn họ không làm khó em chứ?”
Ngồi bên cạnh, Tiêu Trung Thần và Tiêu Tư Văn đều vực lại tinh thần, sán lại gần ngừng thở cùng nhau nghe âm thanh trong điện thoại.
“Anh, anh yên tâm, em không sao, không ngờ người bắt em bị tủ quần áo đè phía dưới, hiện tại không biết sống hay chết, em không còn nguy hiểm.
Người nọ nói đây là khu vực dân cư bị giải tỏa, xung quanh không có hộ gia đình.
Ban nãy em ngó ra ngoài, gần cửa có một hàng cây lớn, bên ngoài tối quá em không dám đi, anh tra địa điểm tới đón em về.” Ngoài cái này, cô không phát hiện tiêu chí nào khác, nhưng nghĩ đến khu vực di dời dân cư ở tỉnh B không có nhiều, cho nên anh trai chậm rãi đi tìm, cô sẽ không ra ngoài.
“Được được được, em chờ anh, chờ ở trong nhà, đừng có đi ra ngoài.” La Gia Tề thả ruột gan vào trong bụng, vô cùng vui mừng, bị tủ quần áo đè? Anh thông minh như vậy, đương nhiên biết bị nện như thế nào, vô duyên vô cớ, tủ quần áo tự đổ chắc? Nghĩ vậy, anh lo lắng dặn dò, “Em chú ý tên kia, đừng để hắn bò ra ngoài em sẽ nguy hiểm.” Anh ngại bên cạnh có người không thể nói nhiều, không biết Nha Nha có hiểu ý của anh không?
“Vâng, anh, yên tâm, hắn không ra được.” Hiểu được anh trai lo lắng, Nha Nha hứa hẹn, sau đó lại nói sơ qua đặc điểm của cửa nhà mới cúp điện thoại.
Buông điện thoại, lần này La Gia Tề trực tiếp gọi điện thoại cho La Gia Thành.
Quy hoạch của khu vực này, tin tưởng không ai nắm rõ hơn anh ấy.
La Gia Thành chỉ biết là em trai bị kẻ cướp chém, không biết còn có uẩn khúc bên trong, từng đến thăm em trai nhưng y nguyên không nhận được sự hòa nhã, đành vuốt cái mũi đi về.
Hôm nay vừa nghe Nha Nha bị bắt cóc? Trong lòng anh cũng sốt ruột, cầm bản đồ quy hoạch ra xem, nhanh chóng tìm được đại khái vị trí của Nha Nha, mọi người lái xe ra ngoài.
Thật ra họ từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng La Gia Tề lo lắng bọn cướp kia không chết, cho nên không thông báo với cảnh sát, nói tìm được Nha Nha, thầm nghĩ định đến xem trước, vạn nhất thực sự hắn không chết, anh sẽ bồi thêm cho hắn mấy phát, không thể để hắn đi ra ngoài nói lung tung.
Tiêu Trung Thần một lòng lo lắng con gái, không suy nghĩ nhiều.
Tiêu Tư Văn thấy La Gia Tề không có ý định báo cảnh sát, cũng nghĩ tìm được tên bắt cóc trút hết giận trước nên cũng không lên tiếng.
Cứ như vậy, mấy người La Gia Tề dưới sự dẫn dắt của La Gia Thành, tìm được vị trí của Nha Nha rất nhanh.
“Nha Nha, không sao chứ?” Xem căn phòng có ánh sáng, La Gia Tề bất chấp cái gì khiêm nhượng, trước tiên xông vào trong.
“Anh?” Nghe tiếng anh trai, Nha Nha mừng vui ra đón.
Cô luôn ngồi ở phòng ngoài, trong phòng có người chết, cô không muốn ở lại bên trong.
La Gia Tề đánh giá qua tình hình của em gái, gặp người không sao, bảo cô ở lại để anh đi kiểm tra tình hình tên cướp bên trong.
Nếu hắn không chết, anh sẽ xử lý hắn trước, tuyệt đối không thể để con người này còn sống.
Tiêu Tư Văn đi vào sau thấy em họ không sao, để chú ở cùng Nha Nha, mình đi theo La Gia Tề.
Anh sợ La Gia Tề quá mức kích động, sẽ đánh chết người.
Tuy rằng hắn đáng chết, nhưng với thế lực của nhà họ Tiêu anh, để hắn đoàn tụ với anh trai nửa đời sau sống trong tù không có vấn đề, không cần tự tay đánh chết.
Sau khi đi vào, nhìn cái tủ quần áo choán một nửa phòng, anh chậc lưỡi, tên bắt cóc này quá xui xẻo, tủ quần áo lớn như vậy cũng đổ trúng? Cái vận khí này?
La Gia Tề đứng dậy có tâm tình rất tốt, cảm thấy không hổ là Nha Nha anh nuôi lớn từ nhỏ, ra tay gọn gàng, xem biểu cảm gã đàn ông cứng ngắc, tuyệt đối đã chết, anh có thể yên tâm.
“Người này, không sao chứ?” Tiêu Tư Văn không mang theo bất cứ hy vọng gì hỏi, không có chút âm thanh, có lẽ đã ngỏm.
“Không sao? Ha ha, tủ quần áo lớn như thế nện xuống sao không sao