Khi bà nhìn thấy trong tay Triệu Hương Vân cầm xương ống và ruột già, trong đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc và vui mừng." Con gái ngoan, đây là đồ con mua hả?" Trần Ngũ Nguyệt hỏi." Vâng, có điều thịt lợn không dễ mua, con xếp hàng lâu như vậy, khi tới lượt thì họ đã bán hết rồi!" Triệu Hương Vân nói." Đứa trẻ ngốc này, thịt lợn phần lớn đều bị người khác đăt trước rồi, sớm bị người thân quen, cán bộ nhân viên mua hết rồi, đợi tới người bình thường thì sớm đã bán hết rồi!" Trần Ngũ Nguyệt vừa nói vừa đau lòng." Có điều con gái nhà mình thật giỏi, không ngờ con lại có thể mua được xương, đồ này không dễ gì mà mua được!" Trần Nguyệt bắt đầu khen Triệu Hương Vân." Mẹ, vậy nhà chúng ta sao lại mua được thịt?" Triệu Hương Vân hỏi.Trong ấn tượng của cô, nguyên chủ cách ba đến năm hôm lại được ăn một bữa thịt, mặc dù số lượng thịt không nhiều nhưng cũng đủ cho mình nguyên chủ nhét kẻ răng." Còn có thể sao nữa, bố con có một người bạn, vợ của người này bán thịt ở cung tiêu xã.
Bình thường bố con tặng cho họ ít lương thực, nếu không chúng ta đi muộn như vậy, làm sao có thể mua được thịt?"Lời này của Trần Ngũ Nguyệt làm cho Triệu Hương Vân hiểu rõ, vốn dĩ số thịt mà nguyên chủ ăn toàn là dựa vào thể diện của bố cô mới có được.Bản thân phải trả tiền, còn phải dùng lương thực đổi....Cuộc mua bán này thật là giỏi tính toán!" Mẹ, người nói thật với con, quan hệ vừa bố với người bạn kia như thế nào?" Triệu Hương Vân hỏi." Còn có thể như thế nào nữa, chính là như vây thôi! Mỗi lần cũng không để cho chúng ta bao nhiêu thịt, nhưng đến lúc muốn lấy lương thực của chúng ta thì đặc biệt hung dữ! Có một lần bố con thiếu chút nữa cãi nhau với họ."Trẫn Ngũ Nguyệt thấy Triệu Hương Vân ngoan ngoãn, liền không nhịn được đem những chuyện này nói với cô.Cũng phải, nếu quan hệ tốt thì sao còn cần dùng lương thực để trao đổi." Mẹ, sau này mẹ đừng để bố đi cầu xin họ nữa, không ăn được thịt cũng không sao!" Triệu Hương Vân nói." Sao có thể, không ăn thịt thân thể con sao chịu được!" Trần Ngũ Nguyệt phản đối." Mẹ, con cần giảm cân, còn cần ăn thịt gì nữa? Không có việc gì, con không ăn nữa!"Thực ra Triệu Hương Vân muốn làm là, tìm một người bán thịt mượn của họ nửa tấm phản thịt, cô muốn để vào trong chậu bảo bối của mình, khoảng mười phút thôi là cô đã có một tấm phản thịt rồi.Sau đó dùng chậu bảo bối biến ra nhiều hơn, thì sau này sẽ không phải lo lắng không có thịt ăn nữa.Có điều việc phiền phức duy nhất đó chính là rất khó mượn được, trừ phi...Trì phi cô đi làm việc ở lò mổ lợn." Con ngoan, việc này đợi bố con về rồi tính! Trước tiên con đi vào nhà nghỉ ngơi đi, khúc xương này mẹ đem đi rửa, đợi chút nữa mẹ đem đi hầm, để sáng ngày mai, mẹ dùng nước hầm này nấu mì cho con!" Trần Ngũ Nguyệt nói." Mẹ, đợi chút! Hay là bữa tối nay để con nấu cho"Khúc xương này mặc dù nhỏ, nhưng vẫn có rất nhiều thịt, cô còn chưa dùng chậu bảo bối của mình biến ra khúc thứ hai, nếu như đem nấu lên, ai biết được nó sẽ giống như trứng gà luộc, có thể biến ra nhiều hơn? Nếu như không biến ra được, thì cô thiệt hại lớn rồi!" A? Con làm?" Trần Ngũ Nguyệt kinh ngạc." Đúng vậy, mẹ, người đừng có xem con như đứa trẻ nữa! Bình thường con có xem trộm mẹ nấu ăn, mỗi lần con đều nghĩ, không biết đến khi nào tay nghề nấu ăn của con mới có thể tốt như mẹ được, sau đó con nấu cho mẹ ăn! Nếu như có thể tự tay nấu một bữa ăn cho mẹ, thì con nằm mơ thôi cũng bị cười tỉnh!"Triệu Hương Vân chém gió như mây.
Trần Ngũ Nguyệt nghe cô nói vui tới mức sắp ngất, bình thường có đánh chết bà cũng không để cho cô vào bếp, lần này trực tiếp nói" Con gái ngoan, nếu như con muốn được nấu một bữa ăn , thì mẹ sẽ cho con cơ hội! có điều, nếu như con không muốn nấu nữa thì nói với mẹ, mẹ sẽ không cười nhạo