Sau khi vào cung thì đi thẳng đến ngự hoa viên, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, còn có thêm tầm mười người do hoàng thượng phái đến.
Một người bước lên, là một nam nhân tầm bốn mươi tuổi, mái tóc đen búi củ tỏi và được cố định bằng trâm bạc, gương mặt phúc hậu, ngũ quan tương xứng, khoát trên mình bộ y phục màu cam sữa mộc mạc cúi đầu nói: “Bái kiến Cao tiểu thư, lão phu là chưởng sự việc lo phần tổ chức yến hội được hoàng thượng phái đến giúp tiểu thư ạ!” Khiết Anh chỉ nhẹ gật đầu rồi tất cả mọi người cùng bắt tay vào việc, vì không biết khi trước sắp xếp thế nào nên nàng cho quản sự cho người sắp xếp bàn ghế như những năm trước.
Nàng chạy đến chỉ cách Tiểu Mai cắt tỉa hoa tươi rồi chạy qua chỉ Tiểu Đào cắt giấy xếp hình hoa sen, Khiết An thì ngồi sắp xếp vải lụa màu vàng và đỏ phân ra riêng biệt.
Sau khi chỉ hai người họ xong thì Khiết Anh chạy đến bên Khiết An cầm lụa lên, ngón tay khéo léo đan qua đan lại vài cái đã tạo thành một chiếc nơ với hai màu đỏ vàng xen kẽ rất bắt mắt.
Khiết An nhìn thấy thì thích thú nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại nha! Tỷ chỉ muội làm với.”
Khiết Anh cười tươi nhìn cô gật đầu: “Được, được rồi.
Nào cầm lên theo ta!” Một lúc sau, sau khi vấn xong hết đống vải ấy thì tay hai nàng cũng muốn rã rời, Khiết Anh quay sang nhìn một xấp vải lụa màu đỏ.
Khi nàng cầm lên xem thì là một xấp dây vải lụa, mỗi sợi dài tầm mười mét (vì là xuyên không nên mình dùng đơn vị hiện đại cho dễ hiểu nhé!) màu đỏ, nàng cầm lên mười sợi rồi quay sang bảo Khiết An: “An An, muội hãy treo những tấm lụa này lên cây tử đằng bên kia đi.”
Khiết An gật đầu rồi khẽ chạm mũi chân lấy đà phi thân lên ngọn cây, Khiết Anh đứng bên dưới lo lắng nói: “Muội cẩn thận đấy!” Khiết An nhìn xuống khẽ mỉm cười giơ tay buộc cẩn thận một đầu vào phía trên nhánh hoa, một đầu thả rũ xuống theo gió.
Cứ như vậy đến khi Khiết An buộc xong thì cũng đã quá trưa.
Cô nhón chân bay xuống đất rồi khẽ xoay người nhìn lại thành quả mình vừa làm, hoa tử đằng vốn đã mang màu tím cùng màu hồng nhẹ nhàng nay lại kết hợp với lụa đỏ khiến càng nổi bật, vải lụa và hoa phất phơ theo gió thoắt ẩn thoắt hiện lại càng thêm bắt mắt.
Cô bước đến Khiết Anh và nói: “Tỷ tỷ, muội treo xong rồi.”
Khiết Anh quay lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ: “Muội muội thật giỏi! Tỷ cũng muốn học võ công.” Nàng vừa nói vừa xụ mặt xuống.
Khiết An nắm tay nàng nói: “Vì lúc trước cơ thể tỷ luôn mang bệnh nên không thể học võ.
.
Giờ tuy đã khỏe hoàn toàn nhưng cơ thể lại thiếu thể lực nên khó có thể tiếp nhận được nên hãy để muội bảo vệ tỷ có được không?” Khiết Anh ngẩng lên gật đầu rồi cười thật tươi.
Cả hai vô tư cười đùa mà không biết đang có ba ánh mắt nóng bỏng đang bắn về phía hai nàng.
Thái hâu khẽ nói nhỏ với hai người kia: “Ai gia thấy đại tiểu thư hoạt bát dễ gần, yêu đời vui vẻ rất hợp với Hàn nhi nhà ta, nhị tiểu thư võ công không tệ, thông minh lanh