Bỗng tiếng đàn réo rắt vang lên, cùng lúc mọi người hồi thần bước về phía bàn tiệc theo chỉ dẫn của cung nữ rồi an tọa ngồi xuống thì tiếng nhạc cũng vừa dừng.
Thái hậu cất giọng hiền lành: “Hôm nay là thọ thần của ai gia, những người được mời đến đây đều là bá quan văn võ và hoàng thân quốc thích.
Ai gia thật vui khi mọi người đến đây chúc thọ ai gia.
Người đâu! Hiến vũ!”
Tiếng đàn réo rắc vang lên lần nữa, kèm theo là một thân ảnh nhỏ nhắn với bộ y phục màu lam đẹp mắt phi thân từ trên ngọn tử đằng bay xuống cùng với hai dải lụa màu lam tung bay tựa như tiên nữ hạ phàm, nàng dùng khăn lụa màu trắng che nửa gương mặt, mái tóc đen dài được buộc hờ hững bởi dây buộc màu trắng cùng ba ngàn sợi tóc tung bay theo gió, khách quan chỉ nhìn thấy được đôi mắt long lanh như nước đẹp vô cùng.
Dáng người mềm mại hòa với dải lụa ấy tựa như làm một cùng với âm thanh ma mị của tiếng đàn phát ra khiến mọi người trong phút chốc bị cuốn vào không lối thoát.
Vũ điệu đã dứt nhưng tâm trạng mọi người dường như vẫn chưa thể chấp nhận được kết thúc như vậy nên có chút vấn vương, có chút tiếc nuối, những tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, mọi người đều hô lớn: “Hay! Hay lắm!” Vũ cơ ấy quỳ xuống hành lễ và nói: “Chúc thái hậu thọ tựa thái sơn!” Lời nói vừa dứt thì trên ngọn tử đằng gần đó rơi xuống hai câu chúc được viết bằng mực vàng trên nền vải lụa đỏ đẹp tươi với câu chúc “Cung Chúc Thái Hậu- Vạn Thọ Vô Cương” Khiến tất cả những người ở đó một phen mãn nhãn.
Thái hậu vỗ tay tán thưởng: “Hay! Ai gia thật sự chưa bao giờ thấy bữa tiệc nào đầy bất ngờ như thế! Hay lắm!” mọi người cũng vỗ tay và cũng tò mò về người đã đứng ra tổ chức bữa tiệc như vậy.
Nghiêm Trung ngồi một bên tuy biết ai là người đứng ra tổ chức nhưng cũng không tránh khỏi kinh hỉ khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mặt.
Bá quan văn võ thay nhau lên dâng lễ vật chúc thọ.
Bỗng nhiên vũ cơ lam y ấy đứng qua một bên phất tay: “Dâng thiện trù lên!” Một đoàn cung nữ nhẹ nhàng thướt tha trên tay bưng từng món sơn hào hải vị lên, sau khi dâng món xong thì vũ cơ lam y ấy cúi đầu nói: “Thưa thái hậu,
thảo dân còn hai tiết mục múa xin dâng lên thái hậu thưởng thức ạ!”
Bà phấn khỏi nói: “Được, được.” Vừa dứt lời thì âm thanh đàn được vang lên lần nữa, lần này là các vũ cơ trong cung thể hiện, họ cùng ăn uống cùng xem biểu diễn say sưa.
Bên dưới nhộn nhịp no say nhưng trên ngọn cây tử đằng nào đó Khiết Anh đang đen mặt mà thầm mắng: “Hừ chỉ biết khen thưởng vỗ tay rồi ăn uống no say, bà ngồi đây vừa đau mông vừa đau lưng, vừa đói vừa khát còn phải đàn cho vũ công múa, ngón tay sắp mất cảm giác luôn rồi.
Đúng là tự kiếm việc khó để hành xác bộ xương già của bà đây mà! Cũng may An An có chuẩn bị một ít bánh nếu không đã bị đói đến hoa mắt mà té lộn cổ xuống đất luôn rồi.” Họ liên tiếp trình diễn hai bài rồi cúi đầu lui xuống trong sự tán thưởng và phấn khích của mọi người.
Một vị quan ngồi gần đó đứng lên nói: “Thái hậu, năm nay thọ yến của người thật đặc sắc, có thể cho chúng thần biết được người tổ chức yến thọ này được không ạ?” Tất cả bá quan văn võ đều nhôn nhao lên muốn được xem người bày tiệc.
Hoàng thượng đứng lên nói: “Thật sự thọ yến hôm nay đúng là khiến trẫm đại khai nhãn giới, trẫm truyền cho người tổ chức thọ yến hôm nay lên cho mọi người diện kiến.”
Lý công công bên cạnh hô lên: “Truyền người tổ chức thọ yến tấn kiến.” Chưởng quản sự, Tiểu Mai, Tiểu Đào và những người hai ngày nay cùng nàng tham gia bày trí từ từ bước lên, vũ cơ lam y đột nhiên tháo khăn che mặt khiến mọi người ngất ngây vì nhan sắc thanh cao thoát tục như tiên nữ không vướng chút bụi trần, nàng điểm chân bay lên ngọn tử đằng gần đó và mang một nữ nhân khác với nhan sắc câu hồn đoạt phách bay xuống, trên tay còn ôm một bó hoa to và một cây ổ cầm xuất hiện trước mặt mọi người khiến cho tất cả sốc đến mức ngẩng người.
Nghiêm Trung cũng sốc không kém, ông không ngờ nữ nhi của mình hóa ra lại là nhạc công cho cả buổi tiệc hôm nay, đúng là khiến ông mở mang tầm mắt.
Khiết Anh nắm tay Khiết An bước đến, nàng nhẹ nhàng đặt cổ tranh xuống bàn Nghiêm Trung mỉm cười rồi ôm bó hoa đi đến bên thái hậu cúi người tặng hoa cho bà, giọng nói trong trẻo như chim sơn ca khẽ cất lên: “Dân nữ xin chúc thái hậu thọ tỉ Nam Sơn!” rồi nàng nhoẻn miệng cười một nụ cười khuynh thành lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.
Thái hậu bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến bà không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào.
Bà nhận lấy hoa rồi nhẹ nhàng nắm tay Khiết Anh và nói: “Cảm ơn con vì tất cả, ai gia