Năm người bước ra cổng hoàng cung rồi lên xe ngựa chạy nhanh đến Vân Hạc lâu.
Đến nơi, nàng cho xe ngựa dừng trước tửu lầu, Khiết Anh bước xuống xe rồi nói: “Y phục khác ta đã chuẩn bị và đặt dưới chân ghế, Tiểu Mai và Tiểu Đào hãy giúp công chúa thay y phục đi, mọi người cũng thay y phục đi, y phục chúng ta ta để bên ngoài đấy, xong rồi hãy ngồi trên xe đợi ta ra nhé!” Mọi người gật đầu rồi Khiết Anh xoay người bước vào Vân Hạc lâu tìm người.
Nàng bước đến hỏi chưởng quỹ về danh tính người tên Lâm Mặc, ông đưa tay chỉ lên phòng cuối cùng phía bên gian lầu thứ hai.
Khiết Anh cúi đầu cảm ơn rồi nàng cất bước đi lên.
Đến nơi, nàng mở cửa ra thì đập vào mặt nàng là dáng người cao to, tràn đầy mạnh mẽ với mái tóc búi gọn lên củ tỏi được cố định bằng chiếc trâm gỗ đơn điệu, gương mặt phóng khoáng tuấn tú với những góc cạnh sắc nét, trên người y hôm nay khóc bộ y phục màu lam sẫm đơn giản, trên áo có thêu một chút hoa văn đẹp mắt.
Lâm Mặc bên cạnh cửa sổ, bàn tay vân vê ly trà trong tay nhưng ánh mắt mong chờ cùng lo lắng lại thủy chung nhìn xuống đường nơi dòng người đang tấp nập qua lại mong tìm được người thương.
Hình ảnh này nếu là nữ nhân e là đều đổ gục hết mất, nhưng rất tiếc vì nàng từng là chủ của một cửa hàng hoa tươi lớn ở thành phố thì có bao nhiêu trai đẹp mà nàng chưa gặp qua nên hiển nhiên nàng được cấp giấy miễn dịch với mỹ nam luôn rồi.
Khiết Anh bước đến khẽ lên tiếng: “Lâm tướng quân!”
Lâm Mặc nghe giọng cô liền vội đứng dậy cung kính nói: “Đại tiểu thư, người đã đến.” Tuy chào hỏi nàng nhưng ánh mắt lại đưa ra nhìn phía sau lưng nàng rồi hướng ra cửa để tìm kiếm bóng dáng trong tim.
Khiết Anh bị màn này chọc cho phì cười, Lâm tướng quân với khuôn mặt sống chết mặc bây mà giờ lại bày ra bộ dạng lo lắng, sợ hãy kèm theo nỗi nhớ thương trong ánh mắt khiến nàng không thể tin được.
Đúng là khác xa với
lần đầu nàng gặp đó.
Khiết Anh bước đến ngồi xuống nói: “Đừng lo, công chúa sẽ lên ngay thôi.” Nói rồi nàng mang trong tay áo ra một mảnh ngọc bội bằng bạch ngọc quý giá, trên đó khắc chữ “An” tỉ mỉ đặt lên bàn rồi nói: “Một chút hai người hãy cùng nhau đi dạo phố ngắm trăng, rồi tặng công chúa vật này làm vật định tình.
Còn nói như thế nào thì tùy vào tướng quân rồi.” Trong lòng nàng thầm gào thét: “A!!! Mảnh ngọc bội tốn hết hai mươi lượng bạc của ta aaaa! Tuy là tiền bà đây không thiếu nhưng đó cũng là mạng đó! Ta là chọn sai nghề sao? Làm nguyệt lão tốn kém quá đi mất thôi, vừa tốn chất xám vừa tốn tiền lại tốn công.
Thôi đành vậy, cố gắng tác thành hai người này cho nhanh.
Đến khi hắn làm phò mã rồi thì bà đây sẽ đòi cả vốn lẫn lời quyết không thiếu một xu nhé!” Tuy trong lòng khóc ròng
7749 dòng lệ nhưng ngoài mặt vẫn một nét tỉnh bơ như không.
Lâm Mặc cầm lấy ngọc bội mà lòng vô cùng