Khiết Anh thấy Khiết An theo mình vào phòng thì cũng chẳng ngạc nhiên gì, nàng thoải mái bước đến chiếc giường ấm áp mà nằm dài thoải mái.
Khiết An bước đến bàn trà rồi ngồi đối diện với nàng, đưa tay lên bàn rồi khẽ nghiêng đầu qua tựa vào cất tiếng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ lại định làm gì nữa vậy?”
Khiết Anh đưa tay lên gối kê cao đầu lên một chút trả lời: “Muội nghĩ ta và muội làm nguyệt lão se duyên cho công chúa và Lâm Mặc nhưng thái tử đến đây lỡ để ý công chúa thì sao? Tỷ chỉ là đang tìm người thế vào chỗ trống đó mà thôi!”
Khiết An nghe vậy thì có chút kinh hãi nói: “Tỷ tỷ, người ta là thái tử đó, A Tuyết mặc dù đẹp nhưng…..cũng là đóa hoa ven đường mà thôi.
Thái tử liệu có nhìn đến cô ấy không?”
Khiết Anh khẽ suy tư: “Tỷ cũng không chắc lắm, nhưng cứ thử xem sao.
Cách thì tỷ đã nghĩ xong rồi, giờ chỉ chờ thực hiện thôi.
Nếu may mắn thì A Tuyết được phi thăng phú quý còn lỡ thất bại thì cũng chẳng bị xử tội gì.
Vậy thì tại sao lại không thử một phen? Muội nói đúng không?” Khiết An nghe mà muốn rùng mình, cô nghĩ nếu A Tuyết và Dương Thanh mà nghe được liệu có bị dọa cho một phen kinh hãi mà chạy trốn vì cái kế hoạch quá hãi hùng này luôn hay không nhỉ?
Khiết An và Khiết Anh ngồi trò chuyện một chút thì Khiết An cũng về phòng, Khiết Anh lặng lẽ ngồi dậy rồi bước đến cửa sổ, nàng đưa hai tay chống cằm lên trên khung cửa ngắm phong cảnh ban đêm.
Trưa hôm sau, Nghiêm Trung từ hoàng cung về đến cổng thì gặp Túc Trân vừa đi đến.
Hai ông bà đứng trước phủ nói chuyện đôi câu rồi cùng đi vào trong tìm Khiết Anh, hóa ra là hôm qua khi từ quân doanh về ông đã nghe mọi
người bàn tán nhưng vì phải vào cung nghị sự với hoàng thượng nên không về hỏi được.
Hôm