Những ngày sau, các môn thi như tiễn pháp, đao pháp, kiếm pháp Lâm Mặc đều đứng nhất.
Hôm nay đến thi thư pháp thì Khiết Anh thấy dường như y có chút lo lắng, Khiết Anh nhỏ giọng hỏi Khiết An: “Mấy phần kia ổn rồi.
Nhưng phần thi này tỷ thấy ngài ấy có vẻ không tự tin cho lắm thì phải.”
Khiết An cũng có chút không yên tâm nói: “Chuyện này muội cũng không chắc, tuy là đã cho Dương thúc chỉ dạy nhưng giám khảo lại là hoàng thượng nên Lâm tướng quân nắm chắc phần thắng hay không thì muội thực không dám khẳng định.”
Khiết Anh rẫu rĩ thở dài: “Thôi vậy, thắng bốn trận cũng là quá xuất sắc rồi.
Chắc thua phần này cũng không sao đâu, cùng lắm chúng ta lén an bài cho họ thêm một thời gian nữa vậy.”
Lý công công lên tiếng: “Các vị, trước mặt các vị có chuẩn bị sẵn bút nghiêng và giấy, giờ các vị hãy nhìn cho kỹ bốn chữ này và chép lại vào giấy.
Vị nào viết đúng và nhiều nét nhất trên đây trong vòng một nén nhang sẽ là người chiến thắng.” Nói xong ông cho treo tấm lụa màu vàng có viết bốn chữ lên cho mọi người xem.
Một khắc sau ông cho người tháo xuống và ra hiệu lệnh bắt đầu.
Mọi người cùng cúi đầu cố gắng nhớ lại và viết ra những gì mình nhớ vào tờ giấy, có ba mươi thái giám liên tục xem xét để tránh gian lận trong cuộc thi.
Khiết Anh từ nãy giờ cứ nhìn bốn chữ đó mà dây thần kinh cũng muốn xoắn theo luôn rồi.
Đây đâu phải là chữ, giống tranh trừu tượng thì đúng hơn.
Hay là ngôn ngữ mới sao? Của nước nào mà nét chữ lạ lùng vậy cứ như một
mớ rau muống hỗn độn vậy.
Khiết An ngồi bên cạnh nhìn mà cũng mơ hồ theo, như này thì e Lâm Mặc khó lòng thắng rồi đây.
Vĩnh Ninh ngồi phía trên cạnh thái hậu cũng cảm thấy bồn chồn, cô mất bình tĩnh chà hai bàn tay vào nhau, ánh mắt lo lắng nhìn xuống Lâm Mặc, miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm cầu mong y đạt được chiến thắng cuối cùng.
Một nén nhang kết thúc, Lý công công ra lệnh cho tất cả dừng bút.
Bài được những thái giám gác thi thu lại và mang đến cho hoàng thượng còn các vị tham gia thi được về chỗ ngồi chờ kết quả.
Sau một lúc lâu thì hoàng thượng mới chấm xong các bài thi.
Và tên được xướng lên lại lần nữa là Lâm Mặc.
Vĩnh Ninh vỡ òa, đôi mắt ngấn lệ vui mừng nhìn về phía Lâm Mặc đúng lúc này y cũng vui mừng nhìn lên Vĩnh Ninh, hai ánh mắt nhìn nhau trao đầy tình ý cũng khiến đối phương hiểu được người kia đang nghĩ gì.
Sau màn vỗ tay thì hoàng thượng đứng lên tuyên bố: “Sau năm phần thi, Lâm Mặc đã xuất sắc vượt qua nên trẫm quyết định phong Lâm Mặc làm võ trạng nguyên năm nay.”
Lâm Mặc nghe vậy thì bất ngờ đến mức đứng yên bất động, Nghiêm Trung thấy vậy liền khẽ bước đến vỗ vai y nói: “Còn không mau tạ ơn đi kìa!”
Lâm Mặc lúc này mới sực tỉnh vội quỳ xuống: “Mạc tướng tạ chủ long ân!”
Khiết Anh thầm nghĩ: “Không hổ nam chính, được tác giả bug đến vậy mà lại cho kết thúc SE đúng là tác giả lựu đạn mà!”
(Mắng tui đó mọi người! Nếu tui không cho SE thì lấy gì cho bà xuyên không mà se duyên hả? Còn mắng nữa ta cho mi đi lãnh cơm hộp liền nha! – t/g ức chế said)
Mọi người có mặt ở đó đều đồng thanh cúi đầu hành lễ với y: “Xin chúc mừng hoàng thượng có thêm