Lâm Mặc cùng Tử Hạo đi đến phủ đường tìm La Hâm là phủ doãn tại phủ Thừa An này, vừa bước vào đã bị lính gác chặn lại.
Lâm Mặc giơ lệnh bài của quân doanh ra, tên lính ấy vội vàng chạy vào bẩm báo.
Một lúc sau tên lính ấy bước ra cùng với vị quan phía sau.
Vị này tuổi ngoài tứ tuần, đầu đội ô sa đen, y phục màu xanh lam với vân mây trắng được thêu trước ngực, gương mặt có chút tuấn tú đang vội vàng chạy ra đón tiếp.
Ông bước đến vội cúi đầu với Lâm Mặc thưa: “Bái kiến Lâm tướng quân, không biết tướng quân đến đây là có chuyện gì ạ?”
Lâm Mặc thấp giọng nói: “Vào trong hãy nói.” Ông cúi đầu làm động tác mời rồi nhanh chân vào trước, Lâm Mặc và Tử Hạo theo sau.
Vừa bước vào Lâm Mặc nói ra lý do của việc đến tìm ông.
La Hâm nghe vậy liền nhanh chóng mang ra những bằng chứng mà ông hai năm qua âm thầm thu thập lại.
Vốn ông định mạo hiểm mang chúng dâng tấu đến triều đình nhưng vì có chút khó khăn về phẩm vị ngũ phẩm của mình, vì theo luật triều đình thì quan trên ngũ phẩm mới được vào triều dâng tấu nên ông chỉ có thể im lặng tìm cách.
Không ngờ hôm nay trời xui
đất khiến hoàng thượng cử người đến điều tra nên ông liền mang hết chứng cứ tất tần tật mà gia ra cho Lâm Mặc.
Nhận được thì Tử Hạo cùng Lâm Mặc đưa tay nhận lấy hai chồng sách tầm mười quyển dày cộm trên tay rồi bỏ vào một cái hòm thuốc bằng gỗ mà Lâm Mặc mượn được của vị y sư bên cạnh khách điếm.
Cả hai vội vàng bước
ra trở về quán trọ tra xem chứng cứ.
Quay về quán trọ, Tử Hàn, Tử Hạo, Vĩnh Ninh, Lâm Mặc và Khiết An tụm lại ở phòng Vĩnh Ninh xem từng bằng chứng của tên Tôn Hà kia, càng đọc thì gương mặt của năm người càng vặn vẹo đến khó coi.
Tên này cưỡng ép dân nữ, tham ô hối lộ, bắt người vô tội tra tấn dã man, tự ý tăng thuế bá tánh, cả ngày chỉ biết đắm chìm vào tửu sắc mà bỏ bê đời sống bá tánh huyện đường khiến người dân phải trình đơn lên trên nhưng lại bị chặn lại nên không tới được triều đình.
Vĩnh Ninh tức muốn điên nghiến răng: “Tên khốn kiếp, bổn công chúa muốn xem gan ngươi to cỡ nào mà dưới chân thiên tử lại dám làm chuyện tày trời như vậy!”
Mọi người xem xong thì trời cũng đã ngã sang màu hổ phách, Khiết Anh cũng đã làm xong cơm chiều cho mọi người, vì xem qua cách Tiểu Mai và Tiểu Đào nhóm bếp nấu cơm nên nàng cũng học hỏi được chút ít, Khiết Anh có chút khen ngợi: “Không ngờ tài tiếp thu bài của mình lại có thể phát huy vào việc bếp núc này, đúng là chó ngáp phải ruồi mà! May mắn quá đi.”
Khiết Anh đi lên gọi mọi người xuống cũng không quên kéo theo hai ảnh vệ đang đứng gác bên ngoài cửa
phòng xuống theo luôn.
Sáu người ngồi chung một bàn còn hai ảnh vệ thì ngồi cùng Hồng Kim ở bàn bên cạnh.
Ông có chút vui sướng vì những ngày này đều được ăn món nàng nấu.
Món ăn thay đổi liên tục theo ba bữa không hề trùng lập khiến khẩu vị mọi người tốt hơn rất nhiều, nhưng cho dù có lặp lại thì không không sao vì thực sự là ngon đến mức có thể ăn mãi mà không thấy chán a!
Mị người đang ăn thì bỗng “Rầm….đùng!” Cánh cửa lớn bị đạp tung ngã xuống đất cùng với lớp bụi cát bay tứ tung khắp nơi xung quanh mọi người, sau lớp bụi ấy là một nhóm người áo đen bịt mặt hơn ba mươi người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lâm Mặc vội vàng đưa Vĩnh Ninh qua cho hai ảnh vệ yểm hộ cùng Hồng Kim đi vào trong tìm nơi trú ẩn.
Mặt của Vĩnh Ninh và Hồng Kim đã sớm tái mét vội vội vàng vàng chạy nhanh vào trong góc khuất trốn đi.
Khiết An khéo Khiết Anh ra sau lưng bảo hộ và đưa ánh mắt sắc bén nhìn đám sát thủ trước mặt.
Tử Hàn nhanh chân phi thân lên lầu chạy vào trong mang kiếm ra rồi lớn tiếng nói: “Chụp lấy!!!” Hắn quăng kiếm cho từng người rồi nhanh chóng nhay xuống, nhóm sắt thủ nhào vào giơ kiếm ra sức chém giết bọn họ, từng nhát kiếm chém xuống không chút lưu tình.
Mọi người cũng nhanh