Khiết An được Tiểu Đào dìu đến chiếc ghế bên cạnh giường ngồi xuống, mọi người từ ngoài bước vào đứng xung quanh nhìn tiểu cô nương luôn luôn vui tươi nhảy nhót nay lại nằm im bất động trên giường, gương mặt trắng hồng giờ lại tái xanh, đôi mắt tựa sao trời nhắm nghiền lại phía sau làn mi dày cong vút, đôi môi đỏ hay nở nụ cười tỏa nắng giờ lại nhợt nhạt khiến cho mọi người không khỏi đau lòng.
Khiết An nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia trong lòng có chút sợ hãi, âm thanh cũng bị đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Tỷ tỷ…..tỷ mau tỉnh dậy đi….hức hức……mau mở mắt nhìn muội mỉm cười đi có được không? Muội xin lỗi……hức… Xin lỗi vì đã không bảo vệ được tỷ.
Tỷ đừng nằm im như vậy nữa…..muội sợ…hức….sợ lắm…hức hức.”
Vĩnh Ninh nhẹ ngồi xuống bên cạnh Khiết An, khẽ mở lời an ủi cô: “Khiết An muội đừng lo lắng.
Lúc nãy khi bốc thuốc đại phu có nói là Khiết Anh đã không sao rồi chỉ là sẽ lâu một chút mới tỉnh lại thôi, giờ muội vẫn còn yếu nên quay về giường nghỉ ngơi đi.”
Khiết An im lặng một chút rồi từ từ đứng dậy, Tử Hạo đưa tay đỡ lấy rồi dìu Khiết An quay lại giường nghỉ ngơi.
Tử Hạo đỡ cô nằm xuống thì vươn lấy chăn đắp lại nói: “Khiết An tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi, Khiết Anh tiểu thư đã có bọn ta chăm sóc rồi cô hãy yên tâm.” Khiết An gật đầu rồi khẽ khép lại đôi mi gầy mà nghỉ ngơi.
Tiểu Mai và Tiểu Đào mang chậu nước ra ngoài và đi sắc thuốc cho hai tiểu thư của mình, Tử Hàn cùng Tử Hạo, Lâm Mặc và Vĩnh Ninh ngồi lại bàn trà, Tử Hàn lên tiếng: “Lâm tướng quân hãy đưa hoàng tỷ cùng phạm nhân và
chứng cứ về cung trước đi, Khiết Anh tiểu thư không biết khi nào tỉnh lại nên bọn đệ sẽ ở lại đến khi nàng ấy khỏe hơn thì sẽ về cung.
Hoàng tỷ về đừng để Cao tướng quân và phu nhân biết được chuyện tiểu thư trọng thương lại lo lắng bất an.
Để lại Hắc Bảo và Bạch Long lại cho bọn đệ là được rồi.” Hắn ngẩng lên nhìn hai cận vệ nói: “ Còn Trình Ẩn và Châu Phong! Hai ngươi hãy đi tìm mua thêm hai con ngựa tốt để lúc trở về có mà cưỡi.” Mọi người nhận lệnh đứng lên đi sắp xếp mọi chuyện theo lệnh của Tử Hàn.
Vì Khiết Anh và Khiết An cần dưỡng thương nên Tiểu Mai, Tiểu Đào và Vĩnh Ninh được sắp xếp qua phòng khác nghỉ ngơi.
Tối đến, Tử Hàn và Tử Hạo cho Tiểu Mai và Tiểu Đào lui về phòng riêng nghỉ ngơi rồi cả hai cùng ngồi bên cạnh trông chừng hai người bệnh, trên gương mặt tuấn tú ấy đã vương không ít mệt mỏi.
Khi mọi vật đã chìm vào giấc ngủ thì Vĩnh Ninh bước vào.
Vĩnh Ninh lên tiếng: “A Hàn, Khiết Anh thế nào rồi?”
Tử Hàn khẽ day day mi tâm lắc đầu: “Vẫn không có chút khởi sắc hơn nữa hơi thở lại có chút suy yếu hơn.”
Vĩnh Ninh quay sang hỏi Tử Hạo: “A Hạo, Khiết An sao rồi?”
Tử Hạo quay sang nhìn cô rồi quay lại đáp lời Vĩnh Ninh: “Khiết An tiểu thư ngủ từ lúc trưa đến giờ nên sắc mặt có chút tươi tắn lại rồi, hoàng tỷ đừng lo.”
Vĩnh Ninh gật đầu quay sang nhìn Tử Hàn, thấy hắn như vậy thì có chút vui mừng vì hắn đã biết quan tâm lo lắng cho người khác, nghĩ đến đây Vĩnh Ninh sắc mặt nghiêm túc lại nói: “A Hàn, ta có chuyện muốn nói với đệ!”
Tử Hàn có chút mệt mỏi bước đến bên bàn trà ngồi xuống hỏi: “Đại tỷ có chuyện gì vây?” Tử Hạo lúc này cũng chú ý đến sắc mặt của Vĩnh Ninh nên khẽ xoay người lắng nghe.
Vĩnh Ninh vừa vươn tay lấy bình trà vừa nói: “Ta biết đệ không ưa Khiết Anh là vì đệ thấy muội ấy dây dưa với cả Lâm ca ca và thái tử kia nhưng ta muốn nói cho đệ biết là đệ đã hiểu lầm muội ấy rồi.”
Tử Hàn cau mày: “Hiểu lầm?” Tử Hạo cũng nghiêng đầu cau mày khó hiểu.
Vĩnh Ninh hấp nhẹ ngụm trà cho thanh tỉnh rồi nói tiếp: “Đúng vậy.
Ta và muội ấy có chuyện không thể nói nhưng giờ đây mọi chuyện đã được an bài rồi nên chắc cũng đã đến lúc nói cho đệ hiểu rồi!” Tử hàn có chút không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì tỷ nói nhanh đi đừng vòng vo nữa.”
Vĩnh Ninh nói: “Thật ra ta và Lâm ca ca đã yêu nhau từ trước, là do một tay Khiết Anh và Khiết An giúp đỡ là và chàng gặp nhau.
Những lần ta xuất cung đều là để gặp chàng do Khiết Anh sắp xếp đấy.”
Tử Hàn có chút khó hiểu hỏi lại: “Chuyện này là sao chứ?”
Vĩnh Ninh hít sâu