Tư Niệm (司念) bất đắc dĩ cười cười, gắp một ít đưa cho cậu: "Vừa rồi anh và em gái ăn nhiều mì như vậy, ăn ít một chút, không bụng sẽ không nuôi nổi."
Ranh con nhỏ lập tức gật đầu.
Lập tức nhìn thấy bên cạnh có bánh đậu xanh, vội vàng nói: "Mẹ, em gái nói còn muốn ăn bánh đậu xanh."
Tư Niệm (司念) nhìn Dao Dao (瑶瑶) đang dùng vẻ mặt vô tội mà ngây ngốc dụi dụi mắt, khẽ cười nói: "Được, trong bếp vẫn còn, con tự lấy một ít ăn đi, đừng ăn nhiều."
Không phải Tư Niệm (司念) không cho bọn chuusng ăn, trước kia đứa nhỏ thường đói bụng, bây giờ ăn muốn ch.ết luôn, trước đây cô không để ý, mỗi lần ăn xong bụng đứa nhỏ lại sưng lên rất đáng sợ.
Vì vậy sau đó, mỗi lần Tư Niệm (司念) đều giả bộ chỉ cho cậu đủ ăn.
Đồ ăn nhẹ và bánh vặt sẽ đưa cho cậu ấy, nhưng không quá nhiều.
Hiện tại còn sơm nên cậu có nếm thử cũng không sao.
Thằng hai vội vã chạy vào bếp, nhìn thấy những chiếc bánh đậu xanh trên miếng gạc trong thùng gạo.
Trong nháy mắt cậu nhận ra một trong số chúng đã bị chèn ép đến méo mó.
Bởi vì mấy con thỏ cong queo, chẳng giống thỏ chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Của mẹ thì thật đẹp.
Cậu đặt em gái xuống đất, sau đó lấy một cái đĩa và bày chiếc bánh đậu xanh mà cậu đã làm ra.
Không thể để những đứa trẻ đó ăn bánh đậu xanh của mình, đó là cho cha mẹ, anh trai và em gái nữa!
Cậu bé đang bảo vệ đồ ăn vội vã chạy đến chỗ anh trai với chiếc bánh phở trắng và bánh đậu xanh dưới ánh mắt ghen tị của lũ trẻ.
Thà ở cùng đại ca, không ai dám tới quấy rầy.
Im lặng.
Bởi vì cậu chủ nhỏ đang làm bài tập, khuôn mặt nhỏ luôn căng thẳng, mày rậm, trên người có khí chất càng ngày càng sâu, cho nên cha mẹ cũng không dám để bọn nhỏ quấy rầy.
Bọn trẻ nhìn thấy cũng sợ hãi tránh xa.
Đến nỗi thế giới yên tĩnh như chỉ có một mình ông chủ nhỏ.
Thằng hai bưng đồ ăn đi tới trên bàn, cúi người nói: "Anh, đây là em làm con thỏ nhỏ cho anh ăn."
Anh trai nhìn thoáng qua, nhíu mày: "Bây giờ anh không muốn ăn."
Thằng hai đột nhiên cả kinh, mi mắt hoảng hốt chớp chớp, thầm nghĩ, chẳng lẽ anh trai phát hiện mình lén đưa đồ ngọt anh sao?
"Tự ăn đi." Chu Nhạc Đông nói thêm.
Chu Trạch Khải càng cảm thấy áy náy, chớp chớp mắt nói: "Được, vậy em cũng không ăn, đưa cho em gái."
Nói xong liền gắp một con thỏ nhỏ đưa cho cô em gái đáng yêu của mình, một mình ăn mì trắng.
Cắn một miếng, mùi thơm của trứng và thịt nạc tràn ngập trong miệng, suýt nữa thì nuốt cả lưỡi.
*
Bên trong trang trại lợn.
Ai đó vội vã vào văn phòng của Chu Việt Thâm (周越深).
Chu Việt Thâm (周越深) trầm giọng ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm một cây bút màu đen, trên cổ tay lộ ra một nửa đồng hồ đeo tay, đường nét trên cánh tay rõ ràng, đầu bút tạo nên nét vẽ uyển chuyển, âm thanh phát ra trên giấy khi anh ta di chuyển.
Có người đi vào, nhưng anh cũng không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"
"Lão đại, tiểu thư nhà họ Lưu tìm tới anh nói cô ta có việc rất quan trọng phải nói."
Chu Việt Thâm (周越深) thật sâu nhíu mày, trong mắt lạnh lùng hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Nói cho cô ta biết, không có thời gian."
Tuy nhiên, ngay khi anh ta nói xong, một người nào đó đã đi tới từ phía bên kia.
Là Lưu Quế Phương (刘桂芳), người đã mang bữa ăn cho anh trước đó.
Con gái thím Lưu.
Đối với Lưu Quế Phương (刘桂芳), khoảng thời gian này thật khốn khổ.
Ban đầu, khi thím Lưu làm việc trong nhà Chu, cuộc sống của Lưu Quế Phương (刘桂芳) khá dễ dàng, thỉnh thoảng đến giao đồ ăn, vì vậy mọi người đều tự hỏi liệu Lưu Quế Phương (刘桂芳) có quan tâm đến ông chủ Chu hay không.
Đã có lúc cô nghĩ rằng cả hai người sẽ thành đôi.
Lưu Quế Phương (刘桂芳) không xấu, nhưng cũng không xinh, trong thôn hoàn cảnh cô ta khá tốt, nhưng từ khi kết hôn với người trong thị trấn, cô ta luôn có chút tự cao.
Mặc dù sau này chồng ch.ết thật xui xẻo, nhưng Chu Việt Thâm (周越深) còn có ba bình dầu, cho nên hai người rất xứng đôi vừa lứa.
Chỉ là, Lưu Quế Phương (刘桂芳) luôn cảm thấy rằng Chu Việt Thâm (周越深) có thể kiếm được bao nhiêu tiền, anh ấy