Hai người sửng sốt trong chốc lát, đến khi ý thức được, vẻ mặt kinh ngạc thay đổi.
"Bà nói cái gì? Chiếc xe đó đến đón Niệm Niệm (念念) ?"
Mẹ Lâm không hiểu tại sao hai người họ lại có vẻ ngạc nhiên như vậy, rất ít người ở quê họ đón cưới bằng ô tô, họ đều đi xe máy hoặc xe đạp, cũng có nhiều người đi bộ.
Vì vậy, khi Tiểu Chu lái xe tới, họ cũng rất ngạc nhiên.
Người nông thôn ngạc nhiên là điều bình thường. Nhưng nhà họ Tư có thể tự lái ô tô nhỏ, lại là người thị trấn, nhìn thấy ô tô sao mà lạ thế?
Lúc này, trên mặt họ lộ ra vẻ khó tin.
Trương Thuý Mai (张翠梅) phản ứng lại: "Chiếc xe đó chắc chắn là được thuê."
Mẹ Lâm cũng không biết, nhưng Chu Việt Thâm (周越深) thật sự không có loại xe này cho nên bà không xác định đáp: "Hẳn là như vậy."
Không thể mua một chiếc xe mới chỉ để kết hôn, phải không?
Theo con gái bà, Chu Việt Thâm (周越深) vừa mua cho cô ấy một chiếc xe đạp.
Khá đắt tiền.
Con rể tiêu tiền cưới vợ, sính lễ cộng thêm các loại lễ vật ít nhất cũng mấy chục vạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù kiếm được nhiều tiền nhưng anh vẫn phải tiết kiệm, dù sao anh vẫn còn ba đứa con phải nuôi nấng.
Có lẽ sẽ không mua xe hơi.
Trương Thuý Mai (张翠梅) nhếch mép khinh thường, chắc chắn như vậy rồi.
Bà ấy chỉ nghĩ làm sao có ai ở một thôn xa xôi như vậy mà có thể mua một chiếc xe hơi, hoá ra là xe thuê.
Khi hắn đến nhà bà lần trước, hắn đã mang theo một chiếc đồng hồ giả.
Lần này, lại thuê một chiếc ô tô để giữ thể diện.
Thực sự là một tên đàn ông hư vinh.
Nuôi vài con lợn liền nghĩ làm ông chủ lớn, thật là buồn cười.
Trương Thuý Mai (张翠梅) cảm thấy xấu hổ khi nghe điều đó.
Cha Tư cũng cau mày, nhưng ông không lộ liễu như vợ mình.
Mẹ Lâm không biết phải nói gì.
Bà biết nhà họ Tư coi thường nhà họ Lâm, nhưng bà tính tình tốt, không nói nặng lời nên chuyển chủ đề, mời hai người họ vào nhà ăn tiệc.
Không ngờ hai người lại trực tiếp từ chối.
Sau khi đi cả một quãng đường, chọ không gặp được người, Trương Thuý Mai (张翠梅) không có tâm trạng tốt.
Bà ta cảm thấy đứa con gái Tư Niệm (司念) này đang chống đối bà.
Nếu không, tại sao mọi thứ đều không làm hài lòng bà ta.
Nhưng nhìn thấy những người dân thôn xung quanh nhìn mình với ánh mắt tò mò và ghen tị chưa từng thấy trên đời, tâm trạng của bà ta ngay lập tức tốt lên rất nhiều.
Vì vậy Trương Thuý Mai (张翠梅) hếch cằm, nói với giọng từ thiện: "Quên đi, nếu mọi người đã đi hết, cha mẹ nuôi chúng tôi cũng nên đi đưa đi, kẻo truyền ra ngoài, người ta nói Tư gia chúng tôi vô ơn bạc nghĩa."
Nói xong không thèm nhìn biểu cảm của những người xung quanh, bà ta lên xe không thèm quay đầu lại.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy vợ chồng nhà họ Tư, vẻ mặt có chút tòm mò.
Nghe nói vậy không khỏi để trong lòng.
Nhưng người nông thôn vốn nhạy cảm, sao có thể không nghe thấy sự ghê tởm và kiêu ngạo của Trương Thuý Mai (张翠梅). Nhìn thấy mẹ Lâm mời bà ta vào ăn tiệc, bà ta thậm chí còn không liếc mắt, những người thân với Lâm gia đều cảm thấy khó chịu.
"Lâm Nhị gia, Tư gia này sao lại như vậy? Bọn họ một chút cũng không nể mặt ông, dù sao ông cũng là nuôi dưỡng con gái bọn họ hơn mười năm!"
"Đúng vậy, cái khác tôi không có nói, Lâm Tư Tư (林思思) thật giống sói trắng mắt, hiện tại nhìn thấy ông, chào hỏi một câu cũng không có, tiếc là năm đó ông đối với nó tốt như vậy."
"Tôi lúc đầu đã nói, ông không nghe tôi cho con trai ăn học, cứ nhất định kiếm tiền cho cô ta, hiện tại thì tốt rồi, nuôi phải một con sói."
Mẹ Lâm cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh bà lại hiểu ra, nói:
"Dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ đã giúp tôi nuôi nấng Niệm Niệm (念念) hơn mười năm rồi."
"Về phần Tư Tư (思思), tôi không quá tức giận, tất cả đều là sự lựa chọn của cô ấy."
Mọi người suy nghĩ một lúc, mặc dù rất khó chịu Lâm Tư Tư (林思思), nhưng may mắn thay Tư Niệm (司念) là một đứa trẻ rất ngoan.
Cô ấy mới về được mấy ngày, ấn tượng của mọi người đối với cô ấy rất tốt.
Nó không đáng để nói.
*
Bên trong xe,
Lâm Tư Tư (林思思) hoàn toàn không biết dân thôn chế giễu phản ứng của cô ta.
Đầu óc chỉ toàn là chuyện