Cha Tư hít một hơi thật sâu và mỉm cười âu yếm.
"Không có gì."
Lúc này không ai tệ hơn ông ta, phong bao lì xì cho con gái nuôi cũng được, mà còn cho hai đứa con lạ!
Nhưng nó sẽ gần như hết sạch.
Nhưng nghe thấy Tư Niệm (司念) nói: "Cha, cha có thể đưa tiền của Dao Dao (瑶瑶) cho con được không. Con bé còn nhỏ quá, con sợ con bé sẽ làm mất số tiền đó. Con sẽ để dành cho nó, khi lớn lên con bé sẽ hiếu thảo với cha."
"Đúng rồi, đây là em trai của con, Tiểu Phong, Tiểu Vũ."
Cô chỉ vào Lâm Phong và Lâm Vũ ghen tị giới thiệu.
Lâm Phong Lâm Vũ ngạc nhiên jpg: Chúng tôi cũng có?
Cha Tư: "..."
"A, Thạch Đầu, mau tới đây..."
Thạch Đầu đã bị sốc: Cháu cũng vậy?
Cha Tư: "Ta còn có việc..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, ông dẫn theo vợ và con gái vội vã rời khỏi cổng nhà họ Tư.
Nếu ông ta ở lại lâu hơn, ông thực sự sẽ không còn một xu.
Tư Niệm (司念) cười đuổi theo: "Cha mẹ, sau này thường xuyên tới chơi, bọn nhỏ rất thích hai người."
Cha Tư loạng choạng và suýt vấp ngã.
Mọi người hài lòng thu hồi ánh mắt, cho Tư gia đánh giá: "Người này tuy rằng không tốt lắm, nhưng cho tiền cũng khá hào phóng."
Cha Tư bên kia: "..." cơ thể của ông ấy như thể đã bị khoét rỗng.
Sau khi mọi người giải tán, Tư Niệm (司念) cuối cùng cũng không nhịn được cười.
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) nheo mắt và tức giận nói: "Cô lợi dụng tôi."
Tư Niệm (司念): "Giờ cô mới nhận ra à?"
Phó Thiên Thiên (傅芊芊): "..."
Mặc dù thấy Tư gia xì hơi là tốt rồi, nhưng sao lúc này cô lại khó chịu như vậy?
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) cay cú nhìn chằm chằm vào Tư Niệm (司念): "Hừm, vì hôm nay là ngyaf cưới của cô nên tôi sẽ không tranh cãi, tôi đã mua cho cô một thứ, tất nhiên, cha mẹ tôi đã yêu cầu tôi mua nó. Không phải là tôi muốn mua đâu. Họ nói rằng cô đã cho tôi nhiều món ngon và cả công việc, nhưng ở trong thôn mua quần áo không tiện, vì vậy họ đã nhờ tôi mua cho cô hai bộ quần áo mới và một số sản phẩm chăm sóc da, nó được gửi từ Hồng Kông, hum ~ cô thật may mắn khi gặp tôi."
Tư Niệm (司念) biết rằng Phó Thiên Thiên (傅芊芊) là một người đanh đá và khẩu xà tâm phật điển hình, mối quan hệ giữa gia đình Phó và cô chỉ là bình thường, vì vậy họ sẽ không sẵn lòng chi tiền để mua cho cô nhiều thứ tốt như vậy.
Nữ nhân này chính là bạn đối đãi với cô ấy tốt ba phần, cô ấy hận không thể trả lại mười phần, nhưng là không muốn thừa nhận.
Chà, nếu không thì cô ấy sẽ xấu hổ.
"Vâng, vâng, là tôi may mắn. Cảm ơn cô đã đi xa như vậy để gửi cho tôi rất nhiều thứ như thế này."
"Cắt ~ Không phải ta muốn cho đi, đều là cha mẹ ta..."
"Vâng, vâng, thay tôi cảm ơn chú và dì."
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) lại khịt mũi.
"Mau ăn đi, tiệc sắp bắt đầu rồi." Tư Niệm (司念) nhắc nhở.
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) tham ăn lập tức đứng thẳng dậy, Vu Đông có chút ngượng ngùng đứng dậy: "Đi thôi, tôi đưa cô đến đó."
Tư Niệm (司念) liếc nhìn anh một cái, nói: "Nhờ cậu tiếp đãi."
Vu Đông cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Không, không phiền phức, không phiền phức chút nào."
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) tính tình vô tư lự, sau vài ly rượu, cô ấy đã hòa nhập với mọi người ngay khi vào bàn.
Mọi người đều biết được quá khứ của Tư Niệm (司念) từ cô ấy, khi họ nghe nói rằng cô ấy là cô gái có thành tích học tập tốt nhất trong quân khu, mọi người đều rất ngạc nhiên, họ ngày càng thích Tư Niệm (司念) hơn.
Một cô gái ưu tú như vậy được gả vào thôn họ, cô không ghét họ chút nào, ngược lại cô ấy quản nhà họ Chu một cách rất có trật tự, làm sao tìm được một cô gái tốt như vậy.
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) say rượu và được Vu Đông đỡ đi nghỉ ngơi.
Cô ấy vẫn la hét rằng cô ấy muốn về nhà, nếu cô ấy không về nhà, cha cô ấy sẽ cắt đứt chân cô ấy.
Thế là Vu Đông mượn xe máy của Chu Việt Thâm (周越深), nói là đưa cô ấy về.
Tư Niệm (司念) cũng biết rằng gia đình Phó có một gia đình nghiêm khắc và sẽ không để con gái của họ qua đêm bên ngoài, Vu