"Vợ gì mà vợ, chẳng phải Lâm Tư Tư (林思思) đã huỷ hôn rồi, người này còn không phải là Lâm Tư Tư (林思思), tôi đoán chừng là Lâm gia chính là muốn ôm tiền không muốn trả sính lễ, cho nên mới tuỳ tiện tìm bừa một con nhỏ thô lỗ tới gánh."
Nghe đến đây, Lý Thiết Trụ (李铁柱) cũng há hốc mồm, lại nhìn sang gương mặt nhỏ xinh đẹp đến động lòng người của Tư Niệm (司念), trong lòng cũng không quá chắc chắn nói: "Xinh, người xinh đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như là con nhỏ thô lỗ."
Ở trong thôn này, cậu ta chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, người hơi xinh đẹp một chút trong thôn cũng chính là những thành phần trí thức, nghe nói mắt nhìn của những thanh niên trí thức này đều rất cao, ai cũng muốn gả vào thị trấn, đều coi thường đàn ông nông thôn bọn họ.
Thế nhưng cô gái này còn xinh đẹp hơn những thanh niên trí thức kia nhiều, sao có thể lại là con nhỏ thô lỗ được.
Tư Niệm (司念) xem qua cũng coi như đã biết, người phụ nữ này không phải người Chu gia nhưng lại không cho mình vào Chu gia.
Cô đoán chừng bà ta chính là lo lắng cô gả cho Chu Việt Thâm (周越深) làm vợ sẽ không cần bà ta chăm sóc bọn trẻ, sợ mất đi công việc này cho nên lúc này mới sẽ vội vội vàng vàng đuổi cô nhanh chính rời đi như vậy.
Hơ, Tư Niệm (司念) cười lạnh trong lòng một tiếng, nói: "Mặc kệ có như thế nào, tôi mới chính là con gái thật của Lâm gia, nếu Lâm gia tôi đã nhận tiền, đương nhiên phải do con gái ruột Lâm gia gả vào, hôm nay tôi đã tới nhưng thím này lại không cho tôi vào nhà, cũng không biết rốt cuộc thím có tâm tư gì!"
Cô lại nhìn Lý Thiết Trụ (李铁柱) đang ngớ ra, hỏi: "Hiện Chu Việt Thâm (周越深) đang ở đâu, cậu có biết không?"
Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, cũng không có ai ra, hẳn là không có nhà rồi.
"Anh Thâm hiện ở trại nuôi lợn, thường về khá muộn, hay là giờ tôi đi gọi người giúp cô?"
Tư Niệm (司念) lại cười, nói: "Không cần, tôi sẽ ở đây đợi anh ấy, đợi anh ấy về sẽ nói cho anh ấy biết không phải Lâm gia chúng tôi không gả mà là có người không cho tôi vào nhà, nếu đã như vậy, người huỷ hôn chính là Chu gia, số tiền ba ngàn tệ này tôi cũng không cần trả cho Chu gia nữa."
Nghe thấy vậy, mặt thím Lưu tái mét.
Lý Thiết Trụ (李铁柱) cũng mông lung nhìn sang thím Lưu hỏi: "Thím, sao thím lại không cho người ta vào nhà?"
Thím Lưu lúc này cười gượng gạo, vừa lo làm lớn chuyện sẽ hại đến mình, vội vội vàng vàng cười trừ kéo cánh cửa sắt ra nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, vừa nãy là tôi không nắm rõ tình hình nên mới không cho vào, nào nào, cô vào đi, vào đi."
Nói xong bà ta hung hăng lườm Tư Niệm (司念) một cái.
Người này, không thể giữ lại.
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Tư Niệm (司念) bước vào nhà.
Nếu có một người như vậy ở Chu gia, cô thật sự sẽ không thể sống thoải mái.
Cô cười lạnh một tiếng, nói cảm ơn với Lý Thiết Trụ (李铁柱) đang ở phía sau, đi vào căn nhà lầu này.
Ngôi nhà rất to, ít nhất cũng phải đến ba bốn trăm mét vuông.
Đi vào trong chính là phòng khách siêu rộng, phòng khách không chỉ có sô pha da mà còn có ti vi, máy thu âm, thêm những vật phẩm xa xỉ cao cấp của niên đại này.
Tuy trang trí có hơi tuỳ tiện nhưng trông vẫn rất tốt.
Đây là biệt thự kiểu ẩn mình!
Tư Niệm (司念) giật giật mí mắt, vừa đặt hành lý xuống đã thấy có một cô nhóc chân trần lấm lem chạy tới, túm lấy góc áo của cô, đôi mắt chớp chớp hiếu kỳ nhìn cô.
Trông đứa trẻ sắp hai tuổi thế mà vẫn chưa biết nói, miệng ê ê a a nhìn cô.
Không ai có thể từ chối một đứa trẻ đáng yêu như vậy, nếu có thể từ chối, vậy chắc chắn là bởi vì đứa trẻ đó không đáng yêu.
Tư Niệm (司念) đưa tay bồng cô nhóc lên, móc trong túi ra một viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong túi, bóc lớp giấy kẹo ra đưa cho cô bé.
Bàn tay