Vẫn còn canh sườn từ hôm kia, Tư Niệm (司念) rửa sạch một quả cà tím, cắt thành từng miếng nhỏ, rắc đều một chút muối lên bề mặt cà tím.
Sau khi chuẩn bị gia vị, cho cà tím vào dầu nóng, chiên ngập dầu đến khi cà chín mềm, vớt ra, để ráo dầu, bày ra đĩa dùng dần.
Tiếp theo là nước sốt, nước sốt cũng đơn giản, Tư Niệm (司念) lấy từ trong tủ ra một chiếc bát nhỏ, cho vào bát một ít muối và bột ngọt, 2 thìa đường trắng, sau đó cho 2 thìa giấm già, 2 thìa xì dầu, sau đó cho một lượng nước vào, khuấy đều rồi cho 1 muỗng bột năng vào để tăng độ sánh.
Cô còn mua một lọ tương đậu, tương đậu rất thơm, tóm lại là thơm như ăn cơm (?), sau khi đun dầu đỏ trên lửa nhỏ, cho một lượng hành lá vừa đủ, gừng, tỏi băm nhỏ, tiêu vào để dậy mùi thơm thì trút cà tím đã xào sơ vào, xào cho có màu, cho nước sốt đã pha sẵn vào, vặn lửa to, tiếp tục xào...
Cuối cùng cho hành lá cắt nhỏ vào để trang trí còn giúp ăn không bị ngấy.
Tư Niệm (司念) tính đến việc những đàn ông như Chu Việt Thâm (周越深) rất thèm ăn, vì vậy cô ấy đã chiên một lúc hai quả cà tím và một quả trứng bác cà chua.
Sau khi cho Dao Dao (瑶瑶) ăn, cô ấy rắc một lớp súp cà tím lên cơm, cô ấy cũng ăn một bát bibimbap lớn.
Củ cải muối chua gần như khô và béo ngậy.
Tư Niệm (司念) thường chán ăn vào những ngày nắng nóng, vì vậy cô ấy thích làm một ít củ cải muối khô làm món ăn kèm, đặc biệt ngon miệng.
Dù là củ cải khô chua cay hay củ cải ngâm chua đều rất đưa cơm.
Tư Niệm (司念) nuốt nước miếng.
Nghĩ đến mang đồ ăn cho Chu Việt Thâm (周越深) nên đã đi mua một ít củ cải về ăn thử. Lập tức Tư Niệm (司念) cầm hộp cơm đi về phía trang trại của Chu.
Hôm nay cô ấy đến sớm và gặp những người phụ nữ khác giao đồ ăn trên đường đi. Thấy cô họ đều nhiệt tình hỏi thăm.
So sánh với hộp cơm của Tư Niệm (司念), mọi người đều rất xấu hổ, chỉ là một bát cơm lớn với các loại rau, mang theo cùng một đôi đũa ...
Dù sao chỉ cần có thể ăn, ai cũng không yêu cầu cầu kỳ.
"Chị Tư Niệm (司念), thật trùng hợp, chị cũng đến đưa đồ ăn cho ông chủ Chu à? Nghe nói thím Lưu hôm qua trộm đồ của chị, còn hại chị, chị không sao chứ? Còn không nghỉ ngơi một chút?"
"Đúng vậy, thím Lưu cũng thật độc ác, nghe nói dì ấy tay chân không sạch sẽ, thường xuyên đến ruộng rau của người khác ăn trộm rau, không ngờ lại là sự thật."
"Có lẽ là bởi vì chị đến từ thị trấn và mang theo nhiều thứ tốt, vì bà ấy chú ý đến chị."
"Thật đáng sợ. Nghe nói có cả cục công an tới."
"Người như vậy, ở thời đại trước, nhất định phải bị đưa đi làm tù binh."
Tư Niệm (司念) nhìn một đám người tràn ngập chính nghĩa phẫn nộ, cười nói: "Không sao, chỉ có cái túi bị hỏng thôi, sắp sửa xong rồi."
"Chị còn có thái độ tốt, nếu như là tôi, nhất định sẽ không để Lưu gia được yên."
"Lúc cô mới tới đã bị khi dễ, chúng tôi cũng không giúp được gì, chúng tôi cũng rất xấu hổ."
Mọi người đã thề với Tư Niệm (司念) trước đó rằng mặc dù thôn của họ nghèo nhưng người dân rất tốt.
Cuối cùng, chỉ mới vài đã bị vả mặt.
Vốn dĩ người thị trấn luôn cho rằng người nông thôn tay chân ô uế, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đã bị búa đập rồi.
"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, thím Lưu đã bị trừng phạt thích đáng." Người bị hại Tư Niệm (司念) thay vào đó an ủi mọi người.
Ai cũng xót xa cho cô nhưng cũng thấy mừng khi nghĩ đến số phận của thím Lưu.
"Tôi nghe mẹ chồng tôi nói rằng bà ấy đã hét lên khi bị cắn!"
"Ta nghe nói bà ta bị Đại Hoàng sợ đến tè ra quần."
"Ha ha ha, không, ta thấy rất đáng đời..."
Một số phụ nữ trò chuyện và cười, nhanh chóng đến trang trại.
Lúc này, có một chiếc xe tải lớn đậu ở cổng trang trại, đây là chiếc xe tải mà trang trại của Chu Việt Thâm (周越深) chuyên dùng để chuyển hàng.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đã tan làm, bên cạnh xe không có ai mà chỉ có một người đàn ông đang nằm trên ghế lái ngủ ngon lành.
Lý Minh Quân vốn định chợp mắt một chút, nhưng hôm nay anh ấy đến sớm để kịp hàng buổi chiều nên anh ấy đã rất rảnh rỗi.
Vừa chợp mắt, tôi đã nghe thấy giọng nói của một vài cô gái xinh đẹp. Lý Minh Quân hai mươi bảy tuổi, vừa mới ly hôn không lâu, cho nên hiện tại trong lòng trống rỗng cùng cô đơn.
Ngày nào hắn cũng vội vã về