"Cậu muốn qua chào hỏi sao?" Chú Lưu không trả lời được câu hỏi của thiếu gia, chỉ có thể chuyển chủ đề.
Dù sao xe của họ phải đi ngang qua Tư Niệm (司念).
Nếu không chào hỏi, có vẻ hơi mất lịch sự.
Lần trước còn có thể giả bộ không thấy, nhưng lần này sợ là giấu không được.
Nhưng chú Lưu cũng hơi ngạc nhiên không hiểu vì sao Tư Niệm (司念) lại xuất hiện ở đây.
Phó Dạng (傅炀) thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Muốn đi thì đi, hỏi tôi làm gì?"
Khoé miệng chú Lưu giật giật.
Như vậy không phải đã ngầm đồng ý rồi sao.
Nếu không, hắn đã khinh thường giả vờ như không nhìn thấy như lần trước.
Chú Lưu vừa định lái xe tới, bởi vì trong khu yêu cầu tốc độ xe phải chậm.
Vừa định tiến lại gần, ông nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang sải bước về phía Tư Niệm (司念) và bắt chuyện với cô, quan hệ giữa hai người dường như rất thân thiết.
Các cô gái trong khu đều rất quan tâm đến thanh danh của mình, cho dù trước đây Tư Niệm (司念) tiểu thư đã đính hôn thiếu gia, nhưng tiểu thư rất ít có cơ hội ở một mình với thiếu gia Phó Dạng (傅炀).
Trước đây vì sợ bị đàm tiếu, cô luôn giữ một khoảng cách với những người đàn ông khác.
Nhưng bây giờ, người đàn ông đó lại nắm lấy vai cô...
Chú Lưu giật mình, người đàn ông đó là ai?
Người của Đại viện?
Ông vô thức nhìn thiếu gia của mình từ kính chiếu hậu.
Lúc này hắn cũng đang nhìn chằm chằm hai người trước mặt, ánh mắt sâu thẳm kinh ngạc.
"Sao anh lại ở đây?" Tư Niệm (司念) thấy Chu Việt Thâm (周越深) đi vào cũng rất kinh ngạc.
Khu quân khu đại khái không cho người ngoài vào, trừ phi có người ở bên trong đưa vào, cho nên trước đây người Lâm gia đến tìm cô nhưng không thể vào.
Nếu không phải cô lớn lên ở đây, Tư gia không ép cô trở về, có lẽ cô cũng không vào được.
Lần này đến đây để bàn bạc với nhà họ Tư thay đổi hộ khẩu.
Thật bất ngờ, Chu Việt Thâm (周越深) cũng bước vào.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, lo lắng hỏi: "Anh không phải xuyên tường lẻn vào đấy chứ?"
Một nụ cười yếu ớt thoáng qua đôi mắt đen của Chu Việt Thâm (周越深).
"Ở đây cũng có người quen, anh vừa gọi điện thoại liền tới đây, anh không yên tâm để em đi một mình." Thanh âm của anh trầm thấp.
Tư Niệm (司念) sửng sốt một chút, nhưng sau đó hiểu ra, dù sao Chu Việt Thâm (周越深) nói trước đây anh cũng là một quân nhân.
Không có gì lạ khi biết những người ở khu quân sự.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau đến đó đi."
Chu Việt Thâm (周越深) khẽ gật đầu, vươn tay ôm bả vai của cô, đem cô kéo đến bên người.
Chiếc xe phía sau từ từ lái tới.
Tư Niệm (司念) không nghĩ nhiều, không chú ý tới đôi mắt đen láy của Phó Dạng (傅炀) ở trong xe.
Lại nói, tuy Phó Dạng (傅炀) cũng không thích Tư Niệm (司念).
Nhưng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể dung thứ cho một người phụ nữ từng là vị hôn thê của mình, trong thời gian ngắn như vậy lại dây dưa với đàn ông khác!
Lúc trước cô ấy tỏ ra thân thiết như thể rất thích hắn, nhưng thực ra cô ấy chỉ đang giả vờ!
Anh gần như bị lừa!
Kinh tởm!
Nghĩ đến vừa rồi còn tưởng rằng cô tới tìm mình, trong lòng có chút mềm nhũn, không nghĩ tới một giây sau lại ôm lấy nam nhân khác!
"Chú Lưu, lái xe qua đi!" Anh thấp giọng gầm lên.
Chú Lưu xấu hổ quay mặt đi, vội vàng gật đầu.
Ông thầm nghĩ trong lòng, ai bảo cậu tự luyến như vậy, bây giờ thì hay rồi, bị vả mặt rỏ to.
Chú Lưu cảm thấy rằng thiếu gia của họ mọi mặt đều rất tốt.
Chỉ là đối với Tư Niệm (司念) tiểu thư, hắn luôn tự tin một cách khó hiểu.
Hắn nghĩ cô Tư Niệm (司念) phải là của hắn.
1
Nhưng hắn đâu biết rằng trên đời này không có ai đúng ai sai...
Chỉ là thiếu gia hình như còn chưa hiểu.
Hơn nữa... Tư Niệm (司念) tiểu thư đã ngưỡng mộ hắn từ nhỏ đến tận bây giờ.
Việc hắn không thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột này là điều bình thường.
Tư Niệm (司念) và Chu Việt Thâm (周越深) đến nhà Tư gia.
Nhà họ Tư chỉ được cấp một ngôi nhà cấp bốn.
Ngôi nhà rất