Chu Việt Đông (周越东) cảm thấy đau đớn trong lòng.
Cậu không muốn nghĩ đến khả năng này.
Cuối cùng cũng có một người phụ nữ sẵn sàng đối xử tốt với chúng.
Bây giờ mẹ kế bất ngờ trở về nhà mẹ đẻ.
Cậu nghe nói những người trở về nhà mẹ đẻ là vì họ không thể ở lại đây nữa, hoặc vì họ đã cãi nhau với chồng.
Phải chăng vì người cha quá vô tâm nên người mẹ kế đã không chịu nổi mà bỏ đi.
Người mẹ kế trước đây luôn phàn nàn rằng cha cậu không hiểu phong tình còn chia phòng ngủ, cô ta nói rằng so với làm goá phụ có khác gì?
Thế là lần này mẹ kế giận dỗi quay về nhà mẹ đẻ vì cha quá vô tâm...
Trong lòng nặng trĩu, Chu Việt Đông (周越东) nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, cậu dậy rất sớm.
Cậu ấy luôn dậy sớm hơn nửa tiếng so với em trai mình và nấu bữa sáng cho em trai.
Trước đây, ở nhà không có gia vị nên việc năn uống ấu nướng rất tuỳ tiện.
Nhưng bây giờ nhà bếp đầy đủ và có tất cả mọi thứ.
Mẹ kế rất thích sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả lọ gia vị cũng được sắp xếp ngăn nắp, bàn ăn cũng được lau sạch sẽ.
Chu Việt Đông (周越东) đổ mì vào nồi, làm gia vị giống như mẹ kế đã chỉ cho cậu.
Một giọt xì dầu rơi xuống bàn, cậu vội vàng dùng khăn lau đi, sau đó rửa sạch sẽ.
Khi Chu Việt Hàn (周越寒) thức dậy, cậu ngửi thấy mùi trứng chiên, nghĩ rằng mẹ kế của mình đã trở lại, vì vậy vội chạy xuống lầu đi thẳng vào bếp.
Nhưng cậu thấy người đứng trước vạc bắt mì chính là anh trai mình.
Trong đôi mắt nhỏ hiện lên một tia thất vọng.
Chu Việt Đông (周越东) không biết nấu ăn nhiều, mỗi sáng cậu nấu một ít khoai lang mang đến trường để ăn.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, trong nhà có sữa bột và rất nhiều trứng, mẹ kế mỗi ngày đều nấu trứng luộc cho chúng ăn.
Sau khi hai đứa ăn xong bát mì không hề ngon, Chu Việt Đông (周越东) lấy khoai lang và trứng đã nấu chín từ trong nồi ra, sau đó cho vào hộp cơm rồi đậy nắp cẩn thận, thậm chí còn lau sạch những giọt nước đọng trên mặt hộp cơm trưa trước khi đưa nó cho em trai.
"Anh à, hôm nay em gái có về không?" Chu Việt Hàn (周越寒) đặt hộp cơm vào trong cặp sách.
Chu Việt Đông (周越东) dừng một chút, nhìn hắn: "Còn phải hỏi cha."
Chu Việt Hàn (周越寒) nghẹn ngào.
Chu Việt Thâm (周越深) đi xuống lầu, lúc này tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai đứa trẻ.
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên.
Anh thật không ngờ Tư Niệm (司念) mới tới đây được một tháng, hai đứa bé đã hoàn toàn bị cô thu phục.
Người phụ nữ trước đó đã ở đây lâu như vậy mà hai đứa trẻ chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thằng hai thì không sao, nhưng ông chủ nhỏ luôn là người trưởng thành và khó gần hơn.
Cậu luôn cảnh giác với mọi người như một con sói con sợ lãnh thổ bị xâm phạm.
Tuy nhiên, lúc này cậu không hề tỏ ra oán giận.
Chu Việt Thâm (周越深) có chút ngạc nhiên.
Xem ra, Tư Niệm (司念)so với tưởng tượng của anh còn làm tốt hơn.
Tư Niệm (司念): Tấn công em gái và em trai = tấn công Chu Việt Đông (周越东).
"Đi, cha đưa hai đứa đi học." Anh thấp giọng đi xuống lầu.
Hai đứa trẻ vội chạy theo.
"Ba, cô giáo chúng con nói có họp phụ huynh, để ba và mẹ đi họp phụ huynh ạ."
Thằng hai leo lên phía trước xe máy của cha, dựa vào bộ ngực rộng của Chu Việt Thâm (周越深).
Cậu thích điều này lắm, vì cảm giác được cha ôm rất ấm áp, vững chải và an toàn.
Mỗi ngày cậu ấy đến trường như thế này, mọi người nhìn thấy đều ghen tị.
Sau mỗi ngày được cha đưa đón nhiều hơn, dần thân thiết nên cậu mới dám ngỏ lời.
Chu Việt Thâm (周越深) dừng một chút, nói: "Khi nào?"
"Thứ hai tới ạ."
Chu Việt Thâm (周越深) khởi động xe máy, giọng nói xen lẫn với tiếng động cơ, có chút trầm: "Thứ hai, cha đi giao hàng."
Ngay khi Chu Việt Hàn (周越寒) lộ ra vẻ mặt thất vọng, Chu Việt Thâm (周越深) lại nói: "Con có thể nhờ mẹ đi."
"Mẹ?" Chu Việt Hàn (周越寒)