CHƯƠNG 10: NGHIỆM THI
Dịch giả: Luna Wong – Truyện tên trạng sư đại Minh, mà thấy giống bộ khoái ngỗ tác hơn nhỉ.
Buổi trưa canh ba, huyện nha đại đường.
Thi thể của Vương Sơn lẳng lặng đặt trên khối băng, cũng không biết là người nào lộ tiếng gió thổi, lại dịch huyện nha đều bu lại, muốn nhìn một chút xem một nữ trạng sư làm sao giải phẫu thi thể.
Giờ Tỵ Dương Thanh Già liền đến nơi này, nhưng tri huyện Quách Luân đối với chuyện này có chút bài xích, hắn kiên trì nhất định phải chờ đến buổi trưa canh ba dương khí đủ nhất mới được giải phẫu khám nghiệm tử thi, hơn nữa nhất định phải ở sài phòng vứt đi vẫn không người ra vào của huyện nha.
Canh giờ có thể chờ, nhưng kết quả giải phẫu thi thể sinh ra phải làm chứng cớ để sử dụng, nhất định phải có lực công tín, nếu như lén lút tiến hành ở sài phòng, theo Dương Thanh Già không phù hợp yêu cầu trình tự thỏa đáng, vì vậy nàng kiên trì muốn tiến hành ở đại đường huyện nha.
Lẽ ra Quách Luân làm sao sẽ nghe lọt tai yêu cầu của tiểu nữ tử không phẩm cấp đề ra chứ, nhưng Đoàn Duy là chính lục phẩm cẩm y vệ Bắc Trấn phủ ti bách hộ, mặt mũi của hắn Quách Luân không thể không cho.
“Canh giờ đến, ” Dương Thanh Già liếc nhìn nhãn thần hoặc tìm kiếm cái lạ hoặc úy tủng chung quanh, hảo tâm nhắc nhở: “Đây cũng không phải trò đùa gì, các vị vẫn là lui ra cho tốt.”
Bị một tiểu nữ tử nhắc nhở, trong lòng mọi người không quá lưu ý, như trước chờ xem náo nhiệt, Dương Thanh Già cũng lười nói cái gì nữa, nàng nhìn Đoàn Duy vẫn ngồi, liền xốc vải trắng lên.
Thi thể của Vương Sơn cháy đen co ro thành “Đấu quyền trạng”, thoạt nhìn thập phần quỷ dị, đó là tổ chức cơ thịt của nhân thể dưới nhiệt độ kịch liệt co rút lại, dẫn đến kết quả tứ chi gập lại.
Lý Mậu ở Phong thành làm ngỗ tác sáu bảy năm, mặc dù kiểm tra thực hư qua một ít thi thể, nhưng cũng không có chân chính mổ bụng giải phẫu, lúc này bị mọi người nhìn không khỏi khẩn trương, tay cầm dao của hắn bắt đầu run lên, thật vất vả vẽ ra một vết thương ở trên bụng hơi bành trướng của Vương Sơn, khí thể thối rửa bên trong tranh tiên củng hậu tràn ra, tiếp theo mà đến là một trận thanh âm quỷ dị dường như bài khí xen lẫn mùi cực kỳ khó ngửi xông đến hắn không khỏi lui về phía sau một bước, tuy rằng thi thể bị băng ở nghĩa trang, nhưng dù sao cũng đã qua năm ngày, không có tủ lạnh hiện đại, thối rửa là không tránh khỏi.
Hắn không dám dừng lại, chính là đao trong tay cũng đã không nghe sai sử, vết đao xiêu xiêu vẹo vẹo chạy hai tấc dài ngắn, Lý Mậu rốt cục chịu không nổi nữa, trong dạ dày bốc lên một trận, lảo đảo chạy ra ngoại đường nôn.
Quách Luân làm tri huyện nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua loại tràng diện này, nếu như không phải nhân chúng đang nhìn, chỉ sợ hắn cũng phải như Lý Mậu lập tức có bao nhiêu nhanh thì đi nhanh bấy nhiêu, hắn rung giọng nói: “Đến ngỗ tác đều không chịu nổi, y theo bổn quan thấy, giải phẫu này thật sự là có hơi. . .”
“Ta tới!” Thanh âm cao giọng của một nữ tử cắt đứt lời của hắn.
Dương Thanh Già nhìn cũng không nhìn tóc dài rũ ở trên vai tùy tùy tiện tiện quấn vài cái sau ớt, rút một cây bút ngắn trêm bàn xem như trâm gài tóc cố định tóc, mang khẩu trang bao tay, một tay đỡ lấy khối băng, tay cầm đao bắt đầu thi lực.
Trước nàng đã giải phẫu gà, vịt, ngỗng, chó một ít gia cầm gia súc chết, giải phẫu nhân thể vẫn là lần đầu tiên, nói không khẩn trương là giả. Nhưng Dương Thanh Già luôn luôn mạnh, đối với nàng mà nói, chiến thắng địch nhân cường đại vĩnh viễn quan trọng hơn khẩn trương và sợ hãi, mặc dù có đôi khi “Địch nhân” này chính là bản thân nàng.
Đợi toàn bộ ổ bụng ở giữa tuyến bị một chữ dứt khoát mở ra, nguyên bản tiểu lại xem náo nhiệt vây xem nhất thời chạy hơn phân nửa, còn lại huyện thừa và chủ bộ còn có mấy nha dịch ngại vì chức trách không thể chạy ra, nhưng đều sắc mặt xấu xí xa xa nhích ra bên tường đối diện.
Quách Luân xanh mặt, trong dạ dày phiên giang đảo hải, nhấp một ngụm trà đè ép, cuối cùng vẫn là không nhịn được, bất chấp dáng vẻ, đứng dậy đi vòng qua một bên nôn lên.
Vương Sơn tuy rằng bị lửa đốt, nhưng mà bất quá là mặt ngoài cháy đen, nội tạng trái lại bảo tồn hoàn hảo.
“Người chết Vương Sơn, vật chủ trong dạ dày là thịt, trứng các loại, từ trình độ vật tiêu hóa bên trong mà tính, trước khi chết đang tiến. . .” Dương Thanh Già mở túi dạ dày ra xoay người lại xem, Lý Mậu diện sắc trắng bệch đỡ trụ hành lang ngoại đường ngồi chồm hổm, cũng không biết là cố ý trốn tránh, hay là thật chịu không nổi, nói chung căn bản vô pháp làm trợ thủ ghi lại cho nàng.
Bookwaves.com.vn
Không có biện pháp, nàng đang muốn lấy bao tay ra tự ghi lại, Đoàn Duy đang ngồi một bên lại đột nhiên đứng dậy cầm vở, bút lên chấm mực.
Dương Thanh Già nhìn gò má của hắn rũ mắt im lặng chăm chú ghi chép, không tự chủ được cười cười.
Đoàn Duy hình như có cảm giác giương mắt nhìn, hơn phân nửa khuôn mặt của đối phương đều giấu dưới khẩu trang, chỉ lộ một đôi mắt hạnh có ba phần tiếu ý, con ngươi thanh cạn, đưa tình như có ánh sáng.
Trong lòng hắn xảy ra một trận rung động kỳ quái, lại không biết vì sao.
Dương Thanh Già cúi đầu rồi nói tiếp: “Từ trình độ tiêu hóa của vật trong dạ dày đến xem, trước khi hắn chết đang ăn cơm, ” nói đến chỗ này, nàng đột nhiên “Di” một tiếng.
Đoàn Duy hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng để đao xuống cầm lấy một trúc phiến dài chừng một gang tay rưỡi trong thùng dụng cụ, coi như tham châm với vào lồng ngực nạo vài cái: “Trái tim người chết co quắp hết sức lợi hại, trái tim của người bình thường khoảng chừng giống khổ của một nắm tay, nhưng