CHƯƠNG 31: HỘI THI YẾT BẢNG
Dịch giả: Luna Wong
Thanh minh qua, cốc vũ chưa đến.
Một đoàn thí sinh tụ tập ở trước tường ngoài của hoàng thành, xuân hàn se lạnh cũng đỡ không được tâm tình vô cùng cấp thiết lo lắng của bọn họ lúc này.
Hôm nay là ngày yết bảng hội thi ba năm một lần, cũng là quan ải cuối cùng trước khi tiến nhập thi đình.
Thi đậu liền có hi vọng trở thành môn sinh của thiên tử, không thi nổi sẽ nuốt hận trước điện, hẹn tái chiến ba năm.
Giờ thìn đến, trên tường thành bắt đầu “Thùng thùng” gõ trống, chỉ phải nghe được “Lả tả” hai tiếng, hoàng quyên to lớn từ đầu tường thẳng rơi xuống, bên trên rậm rạp toàn bộ đều là tên người.
Đoàn người nhất thời sôi trào, như nước nóng vào nồi chảo.
Tất cả mọi người nhất ủng mà lên, ngươi đẩy ta chen, vội vàng mở to hai mắt nhìn, đầy cõi lòng hy vọng tìm kiếm tên của mình.
Có tên trên bảng, hoặc mừng đến chảy nước mắt hoặc một người làm quan cả họ được nhờ, không tên trên bảng, ủ rũ, thậm chí khóc rống chảy nước mắt.
Cho nên tất cả giai hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao.
Ở cổ đại năm trăm năm trước, cuộc thi khoa cử là con đường vận mạng cải biến bản thân duy nhất của bách tính tầng dưới chót, so với hiện đại được xưng kỳ thi đại học “Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc”, còn khó hơn lại càng thêm khó hơn nữa.
Dương Thanh Già đối với cuộc thi khoa cử tiếng tăm lừng lẫy của Trung Quốc cổ đại phi thường hứng thú, nếu như có thể, nàng rất muốn thử thi xem.
Nhưng rất đáng tiếc, khoa cử không cho phép nữ tính tham khảo, nàng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, tiếc nuối thôi.
Lúc này, ngồi ở Đắc Nhất các nhị lâu nhã gian.
Bốn công tử trẻ tuổi đang ngồi vây quanh một cái bàn, thần thái của mỗi người lại không giống nhau.
Thanh niên nhân ngồi bên cửa sổ tên Lý Hồng Hòa, là trưởng tử của đương kim Văn Hoa điện đại học sĩ Lý Phán, nhân xưng Thuận Thiên phủ thủ tài.
Hắn một thân cẩm y hoa phục, mạn bất kinh tâm uống trà, trái lại ngồi ở bên trái của hắn thư sinh mặt chữ điền vẫn đưa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ lo lắng không cần dùng từ để nói.
“Ninh huynh, ” Lý Hồng Hòa nói: “An tâm một chút chớ nóng, chết đánh mất phong độ quân tử.”
Thư sinh họ Ninh mặt chữ điền nghe vậy có chút xấu hổ, hắn thu hồi đường nhìn không hề tham đầu tham não, giơ tay lên dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trán, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu đệ tài sơ học thiển, nếu được học thức vạn nhất như Lý huynh, lúc này cũng sẽ không ưu tâm.”
Loại ca ngợi này Lý Hồng Hòa nghe thực sự quá nhiều, đến câu khiêm tốn đều lười đáp lại Ninh Văn Khuê, hắn dùng khóe mắt quét mắt bạch y công tử đối diện đồng dạng vững như Thái sơn, không ngừng mà thưởng thức chiết phiến trong tay nói, nói: “Ngươi nhìn Trịnh huynh người ta một chút, hiện tại chẳng phải tính trước kỹ càng sao, nói vậy lần thi hội này, nhất định là có thể lấy được hạng nhất.”
Tài học của Trịnh Khuyết cũng không bị gọi là “Thuận Thiên phủ thủ tài” như Lý Hồng Hòa, nhưng hai người này từ trước đến nay sàn sàn như nhau, không tránh khỏi ngoài sáng trong tối dùng sức, chỉ bất quá người sau gia môn hiển hách, vì vậy danh khí lớn hơn một ít.
“A!” Cổ tay của Trịnh Khuyết run lên liền “Bá” một cái mở chiết phiến trong tay, mặt quạt là một bức nhánh đầu hoa mai cùng ý màu sắc đầy đủ, hai bên trái phải là một hàng chữ tiêu sái tuyển tú —— dao bất tri thị tuyết, vi hữu mai hoa lai. Hắn không vui nói: “Tính trước kỹ càng rõ ràng là bản thân Lý huynh, cần gì phải nhắc tới tại hạ?”
Bookwaves.com.vn
Lý Hồng Hòa giơ tay lên sửa lại ống tay áo một chút, mạn điều tư lý nói: “Chúng ta hôm nay không ngại cược một phen, nếu hội nguyên là ngươi, ta liền chắp tay tương nhượng danh hào ‘Thuận Thiên phủ thủ tài’ này, đồng thời bao Đắc Nhất các này thay ngươi làm lưu thủy yến ba ngày. Nếu hội nguyên là ta, vậy sau này ngươi cách muội muội ta xa một chút!”
Lời này để cho người bên ngoài nghe, khó tránh khỏi cảm thấy hai người này quá mức cuồng vọng, thành tích thi hội còn chưa ra, liền dám lấy hội nguyên này cá cược, không biết là dõng dạc, hay là ổn thao nắm chắc thắng lợi.
“Ngươi! ! !” Trịnh Khuyết vỗ án dựng lên, giận không kềm được.
Hắn đích xác là có ý định với thiên kim Lý Dung Nguyệt trong phủ của đương triều Văn Hoa điện Lý đại học sĩ, thường nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, huống chi nàng lại xuất thân danh môn, tài mạo song tuyệt. Bất quá Lý Dung Nguyệt này vẫn ôn hoà với Trịnh Khuyết, hết lần này tới lần khác Trịnh Khuyết lại cùng ca ca của nàng Lý Hồng Hòa nhất thời du lượng, hôm nay Lý Hồng Hòa nã công nhiên nói chuyện của hắn da mặt dày truy cầu muội muội mình, thật làm cho hắn không xuống được đài.
Thư sinh nãy giờ vẫn không lên tiếng, ngồi ở phía bên phải của Lý Hồng Hòa một thân cạn hôi bố y thấy thế, dễ nói khuyên nhủ: “Mọi người đều là cử tử, nếu sau này vào các cũng coi như đồng liêu, vẫn là đồng kỳ, hà tất tổn thương hòa khí.”
Lý Hồng Hòa nghe vậy thay đổi đầu mâu, nói móc: “Đạt Tắc, ngươi luôn đứng ra làm người trung gian thật không sợ mệt, có thời gian rảnh rỗi này không bằng thi đậu một cống sĩ trước khi đầu bạc, nếu không dù là ngày sau ta vào triều làm quan muốn giúp ngươi một cái, ngươi cũng là một vũng bùn, đở không nổi tường.”
Tiễn Tể tự Đạt Tắc, là một vị xuất thân thấp nhất trong bốn người này, Lý Hồng Hòa thì không cần phải nói, phụ thân của Trịnh Khuyết dầu gì cũng là một Hàn Lâm viện điển tịch tòng bát phẩm, ngay cả Ninh Văn Khuê nhất giới bạch y cũng phú cổ xuất thân