CHƯƠNG 39: MƯA ĐÚNG LÚC
Dịch giả: Luna Wong – hoàn thành lời hứa bão chương trong 3 ngày. Mọi người xem đã nghiện chưa nè.
Quá khứ Dương Thanh Già từng làm luật sư, cũng không phải chưa trải qua thất bại, nhất là lúc vừa bước vào ngành này.
Nàng đối với thất bại, luôn luôn đều là thản nhiên không sợ.
Nhưng lúc này đây, nàng không cách nào tiếp thu.
Không có chứng cứ, thậm chí không kịp nhìn hiện trường một chút, dưới qua loa kết án, trả giá chính là nhân mạng.
Cái này cũng lại một lần nữa để cho nàng ý thức được, ở đây không phải xã hội pháp trị của hiện đại, cho dù là dưới hệ thống thấu minh công chính của pháp luật, cũng sẽ tồn tại bóng ma, huống hồ là ở thời đại mâu thuẫn trật tự nghiễm nhiên lại thuận theo một bộ phong kiến nhân trị.
Đang lúc nàng sầu làm sao thủ chứng, một trận mưa đúng lúc đến.
Đoàn Duy tới cửa, dẫn theo một bộ cẩm y vệ phi ngư phục.
Hơn nữa số đo của bộ y phục này rõ ràng nhỏ hơn thông thường rất nhiều.
“Ngươi. . . Đây là muốn để ta phẫn thành cẩm y vệ đi chung với ngươi đến hiện trường án phát?” Dương Thanh Già vốn là thông minh, vừa nhìn liền hiểu.
Đoàn Duy gật đầu.
“Ngươi biết ta muốn lật lại bản án?” Trong lòng của Dương Thanh Già nhịn không được có chút oán giận Triệu Thành nói không giữ lời: “Là Triệu Thành nói cho ngươi biết?”
Nàng hiển nhiên đánh giá thấp năng lực dò hỏi của cẩm y vệ, đến loại góc tư mật Thuận Thiên phủ phủ doãn đêm qua ngủ ở trong phòng thiếp thất nào này đều như lấy đồ trong túi, lại không nói đến đầu đường cuối ngõ đã truyền khắp án hội nguyên bị giết.
Nhưng Đoàn Duy cũng không có lên tiếng, chuyện đương nhiên để Triệu Thành cõng danh xấu.
Bản ý Dương Thanh Già không muốn để cho Đoàn Duy dính dáng vào trong vụ án lần này, mọi người có chủ riêng, tóm lại đây là chuyện của bản thân nàng. Tuy cẩm y vệ có thể ước thúc chỗ độc lập thậm chí cơ quan tư pháp trung ương các cấp, nhưng không có nghĩa là có thể muốn làm gì thì làm.
Huống chi Đoàn Duy chẳng qua là một bách hộ lục phẩm, bản thân hắn bất luận hành động thế nào đều phải cố kỵ bên trên.
Nàng buông kiện phi ngư phục kia xuống, nói: “Khắc Duẫn, ta thực sự phi thường cảm tạ ngươi dưới tình huống như vậy nguyện ý giúp ta, nhưng thật đáng tiếc, ta không thể tiếp nhận trợ giúp của ngươi.”
“Sợ liên lụy ta?” Đoàn Duy như là đã sớm biết đối phương sẽ đáp lại như vậy, hắn dùng một ‘câu hỏi’ ngữ khí phi thường khẳng định.
Dương Thanh Già bị thuyết pháp vô cùng trắng trợn của hắn khiến cho có chút xấu hổ: “Khắc Duẫn, ta có ta biện pháp của mình.”
Lời nói này thập phần không có sức mạnh, đến bản thân nàng đều không thể thuyết phục, làm sao có thể để cho đối phương tin tưởng.
“Ta ngươi đều biết tình huống thế nào, loại lời nói dối này không cần phải nói.” Đoàn Duy không chút lưu tình vạch trần đối phương.
Dương Thanh Già bất đắc dĩ nói: “Ngươi đều hiểu toàn bộ rồi thì càng không nên lăn vào trong vũng nước đục này.”
“Nếu như hiện tại ta không giúp ngươi, quyết định của ngươi vô pháp lấy được chứng cứ lật lại bản án.”
Dương Thanh Già biết hắn nói đúng, bản thân một giới bạch y, không có một thân phận chính đáng, căn bản vô pháp chống đối với quan phủ.
“Đây dù sao cũng là chuyện của bản thân ta.” Nàng thùy mắt nói.
Đoàn Duy thật sâu nhìn nàng, không nói gì.
“Chuyện của ta, chỉ có thể tự ta đối mặt, nếu như có thể giải quyết cố nhiên tốt, nếu như không giải quyết được. . .” Nàng dừng một chút, nói không được lời kế tiếp.
Nếu như không giải quyết được, ngoại trừ danh tiếng thúi, chiêu bài đập ra, còn phải liên lụy một tính mạng vô tội.
“Ta không chỉ là vì giúp ngươi, ” Đoàn Duy giơ tay lên, muốn vỗ vỗ bả vai của nàng, sau cùng lại chỉ siết chặt nắm tay để tay xuôi ở bên người: “Thân là cẩm y vệ, điều tra rõ chân tướng, đây cũng là chức trách.”
Bookwaves.com.vn
Lời tuy nói như vậy, nhưng lòng của Đoàn Duy lại biết rõ, nếu như đổi người khác, hắn chưa chắc sẽ nguyện ý phiêu lưu mạo lớn như vậy.
“Ta cho rằng kinh qua rất nhiều chuyện, chúng ta chí ít được xem là bằng hữu. . .”
“Chúng ta. . . Đương nhiên là bằng hữu.”
“Ngươi đã xem ta là bằng hữu, lại vì sao cẩn thận chặt chẽ như vậy, rất sợ thiếu một chút tình nghĩa của ta sao!” Hỏi hắn.
Dương Thanh Già nghe vậy ngẩng đầu cười khổ: “Khắc Duẫn, ngươi thực sự là. . .”
Không chừa chút lối thoát nào.
Từ lúc ở Phong thành quen biết đã qua hồi lâu, bọn họ cũng không thường gặp mặt, mấy lần đồng hành đều vì công vụ, nhưng Dương Thanh Già không phải không thừa nhận, trước mắt người này, chỉ sợ là người hiểu rõ mình nhất.
Nói nàng ích kỷ cũng tốt, phong bế cũng được, nàng chung quy không muốn thua thiệt bất luận kẻ nào.
“Nếu như ngươi cứ phải tính rõ ràng như vậy, vậy ngươi nhớ kỹ, vô luận như thế nào, lần này ngươi thế tất phải thiếu ta thêm một lần.” Đoàn Duy như đinh chém sắt nói: “Mặc xong quần áo, theo ta đi.”
Sắc mặt của Dương Thanh Già giãy dụa, đối phương bát phong bất động.
Cuối cùng nàng vẫn là nhận thua, xoay người trở về nhà đổi lại y phục.
—————————————————–
Án tử mặc dù đã tuyên án, nhưng cửa của Đắc Nhất các như trước bị nha dịch của Thuận Thiên phủ chăm chú canh gác.
Bọn họ trái lại cẩn thận, sợ rằng cần phải đợi tới tất cả trần ai lạc định, mới có thể minh kim thu binh.
Đoàn Duy đi ở phía trước, Dương Thanh Già theo sát phía sau.
Gác nha dịch nhận được lệnh bên trên, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào Đắc Nhất các.
Nhưng cẩm y vệ chung quy là cẩm y vệ, Đoàn Duy lấy lệnh bài ra, liền thuận lợi mang người đi vào.
Dương Thanh Già đến lầu hai liền xuất ra thùng dụng cụ đeo trên lưng, mang đôi hài đế cứng trước đó đã chuẩn bị, vào hiện trường án phát.
Trong hàng lang lầu hai tràn đầy tầng tầng vết chân máu khô khốc đan xen,