CHƯƠNG 5: VẠN SỰ KHỞI ĐẦU NAN
Dịch giả: Luna Wong
Nắng sớm hơi sáng, gà gáy trận trận.
Luôn luôn quen ngủ nướng như Dương Thanh Già sáng sớm đã bò dậy, còn cố ý để Tễ Hoa tìm cho mình bộ nam trang Dương Nguyên lưu lại, chải một búi tóc nam sĩ, mặc dù có chút không được tự nhiên, thế nhưng tiện lợi không ít.
Phong thành huyện nha ở phía tây, Dương phủ vừa vặn ở phía đông, lúc này lại không ô tô, Dương Thanh Già cũng không muốn ngồi thứ phương tiện giao thông có thể làm dập cái mông thành tám khối như xe ngựa, trái lại tiết kiệm tiền mua hai cái bánh bao.
Lúc này huyện nha vừa mở rộng cửa, tạp dịch quét dọn vừa nhìn thấy Dương Thanh Già, liền líu lưỡi nói: “Bao nhiêu oan khuất sớm như vậy liền đến cáo trạng!”
“Tiểu ca hiểu lầm, ta không phải đến cáo trạng, ta đến tìm Đoàn Duy Đoàn bách hộ.”
Tạp dịch lấy một đôi mắt tam giác trên dưới quan sát nàng vài mắt, trên mặt hình như viết “Có hẹn trước không?”
Dương Thanh Già nói: “Hôm qua ta đã cùng Đoàn bách hộ hẹn hôm nay phải tra án, mời ngươi đi vào thông bẩm một tiếng, nếu là trì hoãn canh giờ. . .”
Vừa nghe lời này tạp dịch nhanh chóng thay khuôn mặt tươi cười, trái lại đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau liền đi ra nói: “Đoàn bách hộ thỉnh người đi vào.”
“Làm phiền tiểu ca đi đằng trước dẫn đường.”
Tạp dịch một đường dẫn nàng đến cửa hậu viện liền một làn khói chạy đi, tốc độ cực nhanh tựa như hậu viện này giam một con godzilla vậy.
Dương Thanh Già nhấc chân vừa mới đi qua tường xây làm bình phong ở cổng, liền thấy Đoàn Duy mặc đoản đả đang đứng trung bình tấn, một bên đốt hương to chừng ngón út, chỉ còn lại có không được một phần ba.
Đối phương không nói một lời như không phát hiện bản thân vậy, nàng cũng ngại mở miệng quấy rối, chỉ phải ngồi xuống cái ghế một bên lẳng lặng đợi nén hương đốt xong.
Dương Thanh Già đã chán đến chết khi phải nhìn viện này không dưới mười lần, cuối cùng phải đưa ánh mắt thả đến trên thân nam nhân từ mới vừa rồi cho đến bây giờ như pho tượng không chút sứt mẻ kia.
“Nhìn cái gì?” Đoàn Duy thấy ánh mắt của đối phương rơi vào trên người mình, có chút mất tự nhiên mở miệng hỏi.
“Không có gì, ” nàng nói: “Chẳng qua là ta muốn cầu Đoàn bách hộ ngươi một việc.”
Đoàn Duy bị nàng quậy đến cũng không luyện được nữa, đơn giản đứng dậy: “Chuyện gì?”
Dương Thanh Già nói: “Ta muốn vào trong tù thăm sư phụ ta một chút, đại nhân có thể dàn xếp một chút không.”
Hắn nâng chung trà lên rũ mắt nhấp một miếng: “Huyện nha có quy củ của huyện nha.”
Dương Thanh Già nói: “Quy củ cũng là người định, đại nhân không ngại dàn xếp một hai chứ.”
Đoàn Duy không lên tiếng trả lời, trở về nhà thay xong một thân thường phục đi ra, liền đi ra phía ngoài.
“Ai! Chờ ta một chút!” Dương Thanh Già mau đuổi theo, nhưng trong lòng nói người này bất thông tình lý như vậy, đơn giản là một khối băng.
Hai người đi mấy con phố, nhưng thật ra là Đoàn Duy đi nhanh ở phía trước, Dương Thanh Già đuổi theo phía sau.
“Chúng ta đây là đi đâu?” Đi lâu như vậy cũng không có phương hướng minh xác, nàng không khỏi hỏi.
Đoàn Duy dừng lại, hỏi nàng: “Nếu như là ngươi, ngươi muốn đi đâu?”
Dương Thanh Già không chút do dự nói: “Ta nhất định phải đi dò hỏi gia thuộc người chết hay là nhân sĩ tương quan quanh thân tìm hiểu một chút án tình cơ bản.”
Bookwaves.com.vn
Đoàn Duy khẽ gật đầu, dẫn Dương Thanh Già lại đi nửa nén hương, đến nhà mẹ đẻ của người chết Vương Sơn thê tử Liễu thị.
Hai người gọi cửa, mở cửa sai vặt vừa nghe nói là huyện nha tới, liền đón người vào.
Người bị chết cháy tên Vương Sơn, là huynh đệ kết nghĩa của cẩm y vệ thiên hộ Tưởng Trung Lưu.
Tuy nói Tưởng thiên hộ có mười mấy nghĩa đệ, cũng không có tình nghĩa huynh đệ quá lớn, nhưng đều là nhân vật tam giáo cửu lưu mỗi người có sở trường khác nhau, song phương luôn luôn có chỗ dùng được, trái lại vẫn liên hệ chặt chẽ.
Vương Sơn rất có của cải, quanh năm chạy chung quanh quan ngoại Nam Dương, xa cũng đã đến Nhật bản buôn trà, bạc Tưởng Trung Lưu hiếu kính cho cấp trên có không ít đều là đến từ chỗ của hắn, có tầng quan hệ này, tối thiếu ở Phong thành người dám trêu hắn cũng không phải nhiều. Lần này Vương Sơn gặp chuyện không may, Tưởng Trung Lưu cũng không tiện mặc kệ, vì vậy dùng bồ câu đưa tin tìm Đoàn Duy lúc đó đang ở Hồ Quảng làm việc đi điều tra, bản thân Đoàn Duy rất phản cảm loại đức hạnh công khí tư dụng này của Tưởng Trung Lưu, nhưng quan trên có mệnh phải theo, chỉ phải ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy tới.
Dương Thanh Già và Đoàn Duy vào phòng, Liễu thị đang ngồi đàng hoàng ở một bên, nha hoàn cúi đầu đứng ở phía sau, cũng không phải thấy thân ảnh của phụ mẫu nàng.
“Liễu nương tử.” Dương Thanh Già mở miệng nói: “Hai người chúng ta lần này tới là muốn hỏi ngươi một ít tình huống lúc đó.”
Liễu thị nghe vậy viền mắt lại đỏ hồng, khẽ gật đầu.
Dương Thanh Già nhìn thoáng qua Đoàn Duy, người sau chỉ là ngồi một bên cũng không có ý lên tiếng, nàng chỉ phải chậm thanh hỏi: “Ngươi có thể nói đơn giản một chút chuyện mùng năm tháng chín không?”
Liễu thị mở miệng nói: “Tướng công ta quanh năm kinh thương bên ngoài rất ít về nhà, đại khái nửa tháng trước, ta thu được thư hắn sai người gửi