CHƯƠNG 52: ĐỀ CỬ
Dịch giả: Luna Wong
Trịnh Khuyết đã đi một lúc lâu, Đoàn Duy thấy Dương Thanh Già còn đang đứng tại chỗ, đưa lưng về phía hắn nhìn không thấy biểu tình, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Có tốt không?”
Dương Thanh Già một nửa đường xuyên qua, vốn không thèm để ý với Trịnh gia, với những chuyện quá khứ, nhưng có lẽ là cùng một người, cho dù linh hồn bất đồng, nhưng luôn luôn có chút bị động lây, Dương Thanh Già nói xong lời nói kia, trong lòng cư nhiên cũng không nhịn được một trận chua xót.
Chỉ chốc lát nàng sửa sang xong tâm tình, xoay người: “Có thể có chuyện gì, bất quá là vừa rồi nói quá mau, hơi mệt chút mà thôi.”
Đoàn Duy nhìn sắc mặt hơi chút tái nhợt của nàng, liền miệng nàng cứng, chỉ nói: “Ngươi vừa này để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Bất quá là nhịn không được dạy dỗ một hỗn đản không biết trời cao đất rộng mà thôi, nếu như dọa phải ngươi, ta đây xin lỗi, dù sao bình thường tính tình của ta cũng không tệ lắm.” Dương Thanh Già nửa thật nửa giả cười nói.
Đoàn Duy đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Dương Thanh Già lúc ở đại đường thượng thay người đánh quan ti, cảm thấy các đạo nhân mã bị nàng chận đến á khẩu không trả lời được nghe nói như thế nhất định không đồng ý.
Dương Thanh Già nhìn Đoàn Duy lúc này không biết nhớ tới chuyện lý thú gì, hắn đang nhợt nhạt cong khóe môi, đầu lông mày hơi nhướng.
Người này khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đường viền thâm thúy, rõ ràng là biểu tình hơi khinh bạc, hắn lại cô đơn có một loại vị đạo tiêu sái.
Nam nhân này là trước sau như cảnh đẹp ý vui, Dương Thanh Già tránh mắt, mặt có chút nóng, che giấu nói: “Ngày hôm nay qua đây có chuyện gì? Sẽ không phải ngươi biết trước có kịch vui để xem, cho nên đăng môn bái phỏng chứ? Nếu là như vậy, ta phải thu phí của ngươi.”
Đoàn Duy nói: “Mấy ngày nữa ta phải ly khai kinh thành một đoạn thời gian, nếu như có chuyện, ngươi có thể đi tìm Triệu Thành, hắn có thể liên lạc với ta nhanh nhất.”
Cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, Đoàn Duy ly khai kinh thành sẽ báo cáo với nàng, hai người bọn họ cũng không thường thường gặp mặt, nhưng dường như bằng hữu thập phần quen thuộc, đây thực sự có chút kỳ quái, nhưng Dương Thanh Già cũng không bài xích cái này, thậm chí có thể nói là có chút thích thú.
Nàng gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Sau đó Đoàn Duy còn có chuyện, cũng không lưu lâu hơn nữa, giao phó xong, liền rời đi.
——————————————————-
Ngày ấy Vương Thủ Nhân ở báo phòng chờ Chu Hậu Chiếu, báo cáo sự tình xong, nhiệm vụ kiểm chứng thuyền viên vùng duyên hải đông nam thất tung này rơi vào trên đầu của cẩm y vệ.
Dù sao cũng là nhiệm vụ hoàng đế tự mình phái phát, cho dù Giang Bân không quan tâm, cũng đa đa thiểu thiểu phải làm chút hình dạng.
Trước trước sau sau kéo năm sáu ngày, hắn chỉ lên trên chiếc thuyền rỗng gặp nạn gần đây dạo qua một vòng.
Bookwaves.com.vn
Chu Hậu Chiếu thật vất vả lâm triều một lần, Giang Bân trước mặt văn võ bá quan, tấu lên Chu Hậu Chiếu, nói là đông nam có thủy phỉ, tiện thể thỉnh triều đình cho tiêu diệt.
Nếu nói tuổi của Giang Bân còn trẻ liền làm tới vị trí dưới một người trên vạn người, ngoại trừ hiểu được đầu tư vào chỗ tốt ra, còn am hiểu sâu đạo nhổ lông khi nhạn bay qua trong quan trường, không quan tâm thiệt hay giả, bắt được lý do, liền phải lột một lớp da. Dùng những thứ mồ hôi nước mắt của nhân dân, chuẩn bị trên dưới, thăng quan tự nhiên còn nhanh hơn ngồi hỏa tiễn.
Dĩ nhiên, nếu như một khi gặp chuyện không may, khả năng chết cũng nhanh hơn ngồi hỏa tiễn.
Nếu sau khi Chu Nguyên Chương biết phong trào quan trường tham hủ như vậy của hậu thế, nhất định là sẽ bị chọc giận đến nắp quan tài cũng không