Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Tuyển chọn thái tử


trước sau

Mùa đông qua đi xuân lại đến, hôm nay Sẫm Hảo Nguyệt thức giấc đã không thấy soái phu quân bên cạnh nữa rồi. Nàng cho người chuyển hết đồ đạt của cả hai về chính viện vẫn chưa thấy hắn hạ triều hồi phủ. Nàng bảo Thế bá chọn vài cây cảnh trồng xung quanh phủ, dù gì lúc trước cây cỏ mọc không được cũng là do soái phu quân tạo ra cơ mà.

Một mình trong phủ rộng lớn buồn bực không thôi, nàng thúc ngựa trở về Sẫm gia chơi. Soái cha cùng soái gia gia cũng vẫn chưa hạ triều, đây là phát sinh đại sự sao? Ba tên tiểu đệ đệ, một tên bận rộn quốc sự, hai tên còn lại đi học nên cũng không ở phủ.

Nàng cùng Phí Khả Doanh cùng Quân Tử Lan vừa ăn vừa trò chuyện cũng rất vui. Đột nhiên lại nhắc đến chuyện hậu đại khiến mắt của Sẫm Hảo Nguyệt triệt để đen lại, nàng vừa muốn mở miệng phản bác thì nghe được thám giám thiếp thân của hoàng thượng gọi nàng tiến cung.

Tên thái giám này vốn là đến Kinh Lang vương phủ tìm nàng, biết được nàng ở Sẫm phủ lại phải vòng lại một chuyến nên mới trễ nãi thời gian như vậy. Khi nàng hỏi hắn chuyện gì hắn lại bảo hoàng thượng triệu tiến cung rất gấp vì chuyện lập thái tử.

Sẫm Hảo Nguyệt nộ khí xung thiên, không nói nhiều nàng thúc ngựa tiến cung. Sất Vưu Thần đáng chết, hắn mà tiếp nhận ngôi vị thái tử nàng lập tức bóp chết hắn.

Chỉ là hiện trên đại điện không một móng người chứng tỏ triều hạ cũng lâu rồi. Hỏi mới biết soái cha cùng Sẫm Hảo Lân đang ở quân doanh. Soái gia gia cùng soái phu quân lại đang ở ngự thư phòng.

Cùng tên thái giám kia đến thư phòng, chân vừa đến cửa còn chưa kịp để người vào thông báo Sẫm Hảo Nguyệt đã đẩy người ra trực tiếp xông vào. Vốn là lửa giận đầy người, mắt thấy được trong phòng còn có Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang.

Hoàng thượng thấy được Sẫm Hảo Nguyệt nộ hừ một tiếng vẫy vẫy nàng bước vào giọng mang đầy nộ khí nói: “Sẫm nha đầu đến thật đúng lúc, mau giúp Trẫm khuyên giải hắn đi.” Thật đúng là cứng đầu nói mãi không xong. Chỉ là hoàng thượng vì chuyện chọn thái tử mà cũng quên luôn hành động vô lễ của Sẫm Hảo Nguyệt.

Sẫm Hảo Nguyệt trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn soái phu quân. Câu hỏi ‘ngươi muốn làm thái tử?’còn chưa phun ra lại nghe giọng nói có chút bất đắc dĩ của soái phu quân truyền đến: “Nguyệt nhi, ta thật sự không muốn làm thái tử.” Tay cũng không quên kéo nàng đến bên cạnh ôm vào lòng trấn an.

Từ nhỏ đối với chuyện của hậu cung hắn hiểu hơn ai hết. Hắn cũng không muốn thú thêm bất kỳ nữ nhân nào. Ngồi thái tử vị chính là quốc quân tương lai nha, mà có hoàng đế nào chỉ có một thê tử đâu. Hắn không muốn.

Chỉ là, Sẫm Hảo Nguyệt nghe như vậy nộ khí tiêu tán như chưa từng nộ vậy. Nàng cười khúc khích đặt hai tay lên vai hắn nói: “Ta cũng không muốn ngươi làm thái tử đâu, không làm thì thôi, nhường cho ai đó đi.” Đương nhiên nàng muốn bảo là Sất Duệ Kỳ nhưng vẫn còn Sất Ngạo Lang ở đây, không thể lộ liễu như vậy được.

Sẫm Minh Kiệt sớm đoán được kết quả rồi nên không chút bất ngờ. Hắn vốn nghĩ không muốn để tôn nữ làm hoàng hậu nhưng vị tôn tế này quả thực xuất sắc, nếu sau này đăng cơ nhất định quốc thái dân an. Lại nói trong tư tưởng của hắn chính là nam nhân trong thiên hạ không ai chỉ có một thê tử. Kể cả hài tử của hắn cũng từng có mấy phòng thiếp, nhưng sớm bị tôn nữ thanh lý hết thôi. Thế nên đối với chuyện hoàng đế nhiều vợ hắn chưa từng nghĩ đến, cũng cảm thấy tôn nữ làm hoàng hậu chính là vinh hạnh chứ không chút thiệt thòi gì.

Chỉ là với năm đó, tôn nữ của hắn thà mang xấu danh lại cự tuyệt hôn sự với Sất Duệ Kỳ hắn cũng đoán được. Khi đó hắn không muốn tôn nữ gả cho hoàng thất là vì sợ tranh đấu, hôm qua thấy được tôn tế đối với nàng tốt như vậy nên cũng không sợ nữa rồi. Hành động đối với hắn hạ thủ lưu tình chính là chứng minh tốt nhất.

Hoàng thượng nghe được mười hai phần kinh ngạc. Trước nay có ai lại từ chối đế vị hậu vị thế này cơ chứ. Long nhan phẫn nộ, mặt giận đến tím tái đập bàn quát: “Hồ nháo, các ngươi không biết đây là vinh dự thế nào sao?” Biết bao nhiều người vì hai cái ghế này tranh đến đổ máu, hiện đưa không lại không tên nào chấp nhận a, đây thật là tức chết
hắn.

Vốn để Sẫm Hảo Nguyệt vào khuyên nghĩ không ra chính là cùng một phe phản đối cách làm của hắn. Đây là Sẫm Minh Kiệt sớm biết nên mới khuyên hắn không nên để nàng tiến cung đi.

Sất Duệ Kỳ cũng có chút không hiểu lên tiếng: “Phụ hoàng nói phải, với năng lực của tam hoàng huynh ta tin...”

Lời có chưa nói hết đã bị Sẫm Hảo Nguyệt đanh đá quát dẹp đường: “Oan gia, ngươi thích thì ngươi làm đi đừng kéo phu quân nhà ta vào.”

Sất Ngạo Lang nghe vậy đặc biệt cao hứng. Vốn nghĩ nếu là Sất Vưu Thần ngồi lên đó hắn liền vô pháp rồi, không ngờ lại cự tuyệt đúng là ngu ngốc. Chỉ là hắn vẫn phải làm một hoàng huynh tốt khuyên ngăn một chút, với tình hình trước mắt chính là không thể thay đổi ý định của bọn họ.

“Hai ngươi thật sự không suy nghĩ lại sao? Bổn vương thấy...” Bị ánh mắt giết người của Sẫm Hảo Nguyệt trừng mấy chữ phía sau cũng nói không nên lời, chỉ có thể nuốt lại vào trong thôi.

Hoàng thượng ôm trán thở dài một hơi nhìn chiếu chỉ bản thân đã đặt sẵn trước mắt: “Các ngươi cho Trẫm một lý do, nếu là hợp lý Trẫm liền không ép uổng nữa.”

“Làm hoàng hậu chính là quốc mẫu, vinh hoa phú quý đếm không hết. A Nguyệt không nên cố chấp.” Sất Duệ Kỳ bên cạnh khuyên bảo, tuy mất hoàng vị cũng là tiếc nuối nhưng năng lực của hắn quả sánh không bằng Sất Vưu Thần. Lúc sáng phụ hoàng chỉ dùng một đề nhỏ thử hắn cũng qua không nỗi, nếu hắn vẫn cố tranh liền chỉ có kéo bá tánh cùng khổ, nên, hiện tại khuyên bảo tiểu bằng hữu trước.

Sẫm Hảo Nguyệt nhanh mồm nói: “Làm hoàng hậu không có gì tốt đẹp, cùng đám nữ nhân đấu đá giành trượng phu không phải sở thích của ta. Chưa kể còn không thể muốn làm gì thì làm nữa, cuộc sống như mẫu hậu chính là không có ý nghĩa.”

“Nào có nam nhân nào chỉ thú một thê tử chứ.” Hoàng thượng hôm nay chính là bị kinh hỉ n lần. Đầu tiên là ra đề tuyển thái tử, Sất Vưu Thần nghĩ cũng không nghĩ liền đáp là trúng, tiếp đến kháng cự từ chối thái tử vị lại thêm Sẫm Hảo Nguyệt tặng thêm cho hắn vài kinh hỉ nữa chứ.

“Nhi thần sẽ là người đầu tiên.” Sất Vưu Thần không chút do dự đáp trả. Tay cũng siết chặt eo nhỏ của thê tử, ánh mắt kiên quyết nhìn hoàng thượng nói xong liền chuyển sang ôn nhu thâm tình nhìn thê tử.

Sẫm Hảo Nguyệt khúc khích ôm lấy hắn khiễng chân hôn nhẹ lên môi rồi nói: “Nếu không làm thái tử vậy chứ ta sớm rời đi đừng cản trở phụ hoàng tuyển thái tử nữa.”

“Được.” Dứt lời cả hai rời đi trong ánh mắt của mọi người và sự tức giận của hoàng thượng.

Hoàng thượng chỉ có hai từ ‘các ngươi’ lặp đi lặp lại không thể nói ra được từ tiếp theo. Hắn thực sự không tin tưởng được. Đường nhìn đảo qua bên người Sẫm Minh Kiệt, còn chưa kịp hạ lệnh bảo hắn(SMK) trở về hảo hảo khuyên nhủ thì lại nghe Sẫm Minh Kiệt ôm quyền cung kính tấu:

“Nếu hiện tại như vậy, thỉnh hoàng thượng ban lại vinh dự này cho Ngạo vương gia cùng Duệ vương gia đi thôi.”

Nếu là tôn nữ cùng tôn tế mong muốn như vậy hắn đương nhiên thành toàn. Đây còn là mong muốn gì hơn, tôn nữ của hắn là nữ tử hạnh phúc nhất rồi.

Sất Ngạo Lang đứng hình nói không nên lời. Sất Duệ Kỳ sớm biết ý nghĩ trong lòng Sẫm Hảo Nguyệt vì lần đó nàng từ chối hắn chính là dùng lý do như vậy a. Chỉ là câu trả lời của Sất Vưu Thần khiến hắn hoảng đến vô phát trấn tĩnh rồi.

Hoàng thượng thở dài một hơi lại tiếp tục tuyển chọn thái tử

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện