Sau đó liền y theo kế hoạch mà tiến hành, Sẫm Hảo Nguyệt cùng Cổ Sùng Kính ở bên trong vẫn không biết chút gì. Ân Mặc Nguyên chạy vào vỗ tay thu hút sự chú ý của hai người: “Uy, đã đến đây không ngâm ôn tuyền ngắm hoa thì rất là phí.”
Sẫm Hảo Nguyệt đứng bật dậy vỗ tay liên tục tán thành với lời đề nghị trên. Cũng đã rất lâu nàng không ngâm ôn tuyền rồi a: “Ta lập tức đi chuẩn bị.”
Ôn tuyền ở đây căn bản chỉ là một cái hồ nhỏ, viền đá xung quanh. Do có nàng nên Sất Duệ Kỳ cho người kéo mành trúc dày ngăn ra làm hai. Mành dày được che phủ từ trên xuống đến tận dưới đáy tuyền, lại nói nhân phẩm của bọn họ nàng tin được.
Sau khi chạy đến trù phòng dặn dò vài thứ, nàng chạy đến phòng đã sớm được Sất Duệ Kỳ chuẩn bị cho mình. Ngoài phòng có một sân nhỏ, bên trong sân chính là một nửa ôn tuyền rồi. Hôm nay nhất định phải hảo hảo chăm sóc bản thân một chút a.
Miệng hót líu lo nàng buộc gọn tóc bằng một chiếc khăn bước vào bên trong. Không ngờ lại là bước nhầm bên nha, nhìn ba tên nam nhân đang ngồi trong ôn tuyền nhìn mình như sắc nữ.
Cổ Sùng Kính hai tay ôm lấy thân thể hô to thất thanh như thực sự bị sắc nữ tấn công vậy: “Sẫm Hảo Nguyệt, ngươi lại đi nhầm hay là cố ý muốn nhìn trộm chúng ta?” Lần trước thì không tính đi, hiện hắn đã làm lễ cập kê rồi a, làm sao có thể để nàng cứ như vậy mà nhìn.
Ân Mặc Nguyên vì bằng hữu mà bán luôn sắc đẹp của bản thân. Hắn cũng lấy tay che thân thể lại xoay người đưa lưng về phía Sẫm Hảo Nguyệt: “A Nguyệt, ngươi không được nhìn thân thể của nam nhân như vậy.”
Sất Duệ Kỳ bình tĩnh quan sát biến đổi trên sắc mặt của Sẫm Hảo Nguyệt. Hắn hy vọng nàng có thể hiểu được a. Quả thực mặt nàng đỏ lên khiến hắn mừng như điên nhưng tiếp đến chính là một tràng cười của nàng khiến hắn như bị tát một thùng nước lạnh vậy.
“Ha ha, các ngươi ba đại nam nhân đây là sợ cái gì? Ta không ngượng các ngươi lại ngượng thật là chẳng ra làm sao.” Sẫm Hảo Nguyệt cười một trận, thong thả chân bước vào bên trong chỉ trích từng người.
“Cổ thư sinh, thân thể ngươi nhìn qua quá suy yếu cần tập luyện thêm. Ân bách khoa toàn thư, ngươi cũng là luyện tập nhiều đi, nam nhân lại cứ ủy mị thế này thì không được đâu. Thân hình của oan gia là tốt nhất, nhưng vẫn là chưa đạt chuẩn.”
Bị một tiểu nữ oa chê bai mặt của cả ba nhất thời đại hồng. Nàng không những không xấu hổ mà con mang ra đánh giá bọn hắn, đây là đạo lý gì? Đến cùng Sẫm Hảo Nguyệt là loại nữ nhân gì vậy, hay thực chất nàng không phải nữ nhân?
Sất Duệ Kỳ triệt để thất vọng hắn ngồi trong ôn tuyền hỏi nàng: “Vậy theo ngươi thế nào thì mới là thân hình tốt?” Hắn đã cố gắng tập luyện thế này mà vẫn chưa đủ tốt sao?
Sẫm Hảo Nguyệt bước đến trước mặt hắn ngồi xuống nói: “Một thân hình tốt chính là phần bụng có đến tám phần, rắn chắc, nhưng thực ra sáu phần là đủ rồi, đã biết chưa?”
Không đợi bọn hắn trả lời nàng đứng dậy phất tay rời khỏi: “Ta cũng đi ngâm ôn tuyền đây, tạm biệt.”
Thấy cửa khép lại mắt của Sất Duệ Kỳ tối đi một phần. Kỳ thực lần này nàng không phải đến nhầm mà là hắn cố ý để hạ nhân khiến nàng hiểu nhầm mà bước vào. Phòng của nàng chỉ là ở bên đối diện thôi mà cảnh sắc ở đây rất giống nhau, nàng lại đã lâu không đến nên nhầm lẫn vẫn là chuyện bình thường.
Ân Mặc Nguyên quay sang an ủi: “Có lẽ đợi thêm vài năm nữa đi, hoặc đến khi nàng cập kê liền trực tiếp cùng Sẫm gia gia đề thân.”
Lúc này Cổ Sùng Kính mới hiểu lý do Sẫm Hảo Nguyệt đi nhầm. Hắn tức giận vươn tay bóp cổ hai tên trước mặt: “Các ngươi, các ngươi vì chuyện này mà hy sinh ta? Có ai làm bằng hữu tốt như các ngươi không?” Thân thể của hắn lấy ai chịu trách nhiệm đây?
“Ngươi nói nhỏ tiếng chút đi, nhỡ A Nguyệt bên kia nghe thấy thì sao.” Sất Duệ Kỳ buồn bực hắc một hơi. Đợi nàng biết đến khi nào a.
Ân Mặc Nguyên cũng là thở dài hất tay Cổ Sùng Kính ra nói: “Chỉ có mình ngươi hy sinh chắc, ta không có mất mác gì sao?” Hắn là đại nghĩa diệt thân nha, chỉ là dường như tất cả đều là đổ biển trôi sông a.
Cổ Sùng Kính hừ một tiếng rõ kêu, sau đó hạ giọng hỏi: “Vậy phản ứng của A Nguyệt lúc nãy chính là bảo ngươi đừng nên hy vọng nữa, chi bằng lập phi đi.”
Sất Duệ Kỳ không trả lời chỉ tựa lưng nhắm mắt dưỡng thần. Lấy tiểu bằng hữu dù sao cũng tốt hơn mấy nữ nhân không thân thuộc cơ mà. Nếu để hắn chọn, hắn vẫn sẽ chọn tiểu bằng hữu a.
Bên kia Sẫm Hảo Nguyệt cũng đến được phòng của mình. Nàng quấn khăn quanh mình rồi ngồi vào trong ôn tuyền hô to: “Thoải mái quá, các ngươi bên kia vì sao im lặng như vậy?” Tay nàng tự châm cho mình tách trà đưa lên mũi ngửi, bên cạnh đặt mấy trái trứng gà luộc trong ôn tuyền a.
Cổ Sùng Kính trọng trọng thở dài nhìn Sất Duệ Kỳ: “Ta nói, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a.”
“Ý tứ gì?” Sẫm Hảo Nguyệt cho một miếng điểm tâm vào miệng nhồm nhoàn hỏi. Sao hôm nay tên thư sinh này lại tâm trạng nặng nề như vậy?
Sất Duệ Kỳ trừng mắt Cổ Sùng Kính rồi vội chuyển chủ đề: “Năm ngày trước Hắc Bạch Vũ lại trộm mất ngọc tỷ của phụ hoàng mấy ngày, đêm qua vừa trả lại, không biết các ngươi có các nghĩ gì?” Mấy năm này Hắc Bạch Vũ không có chút động tĩnh nay lại tái xuất giang hồ rồi.
“Đừng nhắc đến hắn trước mặt ta.” Sẫm Hảo Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói. Từ lần trước hắn xông vào khuê phòng của nàng một lần liền cũng không gặp lại nữa, nếu là hắn còn dám trở lại nàng sẽ đánh cho hắn thành đầu heo.
“Không biết tiểu bằng hữu năm xưa của ta giờ này thế nào, thật tưởng niệm hắn a.” Ân Mặc Nguyên chép miệng thán. Vừa quen biết không bao lâu liền tách ra lại không có chút tin tức gì chớp mắt chính là mười năm rồi.
“Đừng nói ngươi, ta thân là tỷ tỷ hắn cũng không biết a.” Tâm trạng của Sẫm Hảo Nguyệt lập tức trầm xuống, tiểu đệ đệ năm nào không biết bây giờ ra sao rồi.
Rất lâu bọn họ cũng không nói gì nữa.
Đến chiều trận mưa to kết thúc Sẫm Hảo Nguyệt chia tay ba tên bằng hữu cưỡi ngựa trở về Sẫm phủ. Sất Duệ Kỳ đích thân đỡ nàng lên ngựa nói vài câu mới thả nàng rời đi.
Vừa tiến vào thành Sẫm Hảo Nguyệt không trực tiếp hồi Sẫm phủ mà ghé qua bên Nhất Phẩm Đường mua ít điểm tâm ngọt về cho soái gia gia. Sau đó cưỡi ngựa đi xung quanh dạo mua sắm.
Hôm nay đường rất vắng vì trời mưa to lúc này mà các quầy hàng cũng không mở cửa, vốn là nàng cảm thấy chán nản liền chuẩn bị thúc ngựa trở về. Thật không ngờ có tiếng la hét của nữ nhân truyền đến bên tai khiến nàng dừng bước. Leo xuống ngựa chậm rãi dắt ngựa đi phía phát ra tiếng la.
Trong một con hẻm cụt nhỏ, có một đám nam nhân đang khi dễ nữ nhân. Một nữ nhân đứng chắn trước mặt một nữ nhân đang rút cả người vào trong vách tường, run rẩy nói: “Tiểu thư người đừng sợ! Có ai không cứu với!”
Nam nhân cầm đầu nhếch môi cười vươn tay bóp lấy cằm của nữ nhân đang đứng kia nói: “Bản thân ngươi còn khó bảo bảo toàn lại còn muốn bảo vệ ai.”
Hắn cao giọng phân phó: “Nữ nhân này bổn thiếu gia thưởng cho các ngươi.” Nói xong hắn nắm cổ của nữ nhân đang đứng kéo ra phía sau ban cho đám hạ nhân.
Nữ nhân kia mất thăng bằng đã bị đám nam nhân phía sau ôm lấy. Nàng quá hoảng sợ nên phát ra những từ có trong đại não: “Đừng, tiểu thư. Có ai không, mau đến, ngươi đến.”
Nam nhân tự xưng là thiếu gia kia bước đến nắm lấy cổ tay của nữ nhân được xưng là tiểu thư kia: “Bổn thiếu gia xem trọng nàng là phúc phận của nàng, lý nào nàng hết lần này đến lần khác lại cự tuyệt ta.”
Lúc này Sẫm Hảo Nguyệt cởi áo choàng bị ướt do đám nước động ở trên cây từ trên đường chạy về rũ xuống, bước đến, lạnh giọng hắng một
tiếng: “Lập tức thả tay ra cho bổn tiểu thư.” Nàng nhận ra bọn họ, nam nhân kia là Thôi Cẩn Hòa từng cùng nàng học ở Lạc Thư các Luyện Quân khu. Còn nữ nhân kia nhìn rất lạ mặt nên không biết là người nào.
Nghe âm thanh quen thuộc Thôi Cẩn Hòa nhếch môi, tay chậm rãi vuốt ve mặt của nữ nhân trước mắt mình: “Ta còn nghĩ ra ai, nguyên lại chính là hoàn khố nữ.”
Đám nam nhân phía sau rầm rộ cười một trận, người một câu ta một câu chế giễu Sẫm Hảo Nguyệt. Nữ nhân bên trong tường nén sợ hãi hất tay Thôi Cẩn Hòa ra hô to: “Sẫm tiểu thư mau chạy đi tìm người cứu đi.”
“Còn muốn tìm người cứu sao? E rằng hôm nay không ai thoát được nha.” Thôi Cẩn Hòa vươn lưỡi quét một vòng khóe môi đầy gian tà, giọng cười nghe khiến người cảm thấy chói tai. Cầu cứu một hoàn khố nữ sao, hắn phi!
Sẫm Hảo Nguyệt không nhiều lời rút một thanh uyên ương đao phóng đến bên tường: “Lời của bổn tiểu thư các ngươi nghe không thấy liền cắt bỏ đôi tai đi thôi, để trang trí ở đó người khác lại hiểu lầm thì không hay.”
Thanh đao vừa lúc cấm ở giữa của hai nam nhân tạo ra một âm hưởng nặng nè khiến bọn họ run rẩy một phen nói không nên lời. Thần sắc này của nàng không giống với danh xưng hoàn khố nữ đâu. Thôi Cẩn Hòa cảm thấy khí tức không đúng liền xoay người lại, đã thấy Sẫm Hảo Nguyệt đang hướng mình đi tới.
Hắn nhếch môi khinh bỉ liền chuẩn bị xuất sử nội lực ra công kích. Chỉ là hắn còn chưa ra tay Sẫm Hảo Nguyệt nhanh hơn một bước nắm lấy tay hắn bẻ về đằng sau.
“Mang thanh đao đến đây cho ta.” Một câu sai khiến không hề có chủ ngữ cũng không mang theo ôn độ phát ra từ đôi môi nhỏ khiến đám người run sợ.
Thôi Cẩn Hòa trong nháy mắt bị chế trụ tức đến sắp thổ huyết. Hắn đường đường một đại nam nhân đánh không lại một hoàn khố nữ còn ra thể thống gì. Hắn rống to: “Còn không mau bắt hoàn khố nữ này lại cho bổn thiếu gia.”
Đám người nhìn nhau lại cảm thấy bản thân người đông thế mạnh liền cùng nhau xông lên. Không ngờ còn chưa kịp làm gì đã thấy chân mình khuỵu xuống. Nhìn kỹ hơn chính là đầu gối của mỗi người bị một phi tiêu hình ngôi sao sáu cánh của Sẫm Hảo Nguyệt làm cho chảy máu.
“Thế nào còn muốn lên không?” Sẫm hảo Nguyệt nhếch môi cực kỳ âm hiểm nhìn Thôi Cẩn Hòa.
Nữ nhân kia mang đạo trả cho Sẫm Hảo Nguyệt rồi chạy về phía tiểu thư nhà mình. Hai nữ nhân ôm lấy nhau như thể còn chưa qua cơn sợ hãi. Lúc nãy thấy Sẫm Hảo Nguyệt xông vào các nàng nghĩ chính là xong rồi không ngờ cái danh xưng hoàn khố nữ chỉ là lời đồn đãi thôi.
Thấy Thôi Cẩn Hòa bị mình bẻ tay đến cả mặt tái nhợt không chút huyết sắc Sẫm Hảo Nguyệt dựng thẳng người hắn dậy, đao đặt ngay ở bụng của hắn hỏi: “Lúc nãy bổn tiểu thư thấy ngươi muốn hôn vị cô nương này có phải như vậy không?”
“Không...không có đâu, chỉ là...hiểu lầm thôi.” Thôi Cẩn Hòa liều mạng lắc đầu run rẩy phủ định tất cả mọi thứ.
Đao trên thắt lưng lại xấu xa trượt xuống dưới một đoạn: “Bổn tiểu thư cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, suy nghĩ cho thật kỹ.”
Mồ hôi của Thôi Cẩn Hòa thi nhau đổ xuống không ngừng mặc dù hiện tại mới qua cơn mưa to thời tiết cực kỳ mát mẻ. Hoàn khố nữ vì sao đột nhiên lại lợi hại thế này? Bình thường chẳng phải là việc gì cũng không xong sao? Hắn nên trả lời thế nào đây, nếu nói phải có bị...Hắn không muốn đâu.
Chỉ là lúc hắn suy nghĩ, đao cũng chậm rãi dịch chuyển xuống tới, mà vẻ mặt của người cầm đao nhìn hắn cười rất đỗi thiên chân. Hắn sợ quá đầu óc trống rống phun một chữ: “Có.”
Được câu trả lời hài lòng, Sẫm Hảo Nguyệt lại dịch đao trở lại bụng của hắn: “Tốt, thành thực như vậy mới hợp ý của bổn tiểu thư.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thôi Cẩn Hòa nuốt nước bọt cười cầu hòa. Trong lòng hắn lúc này sớm đã mang Sẫm Hảo Nguyệt ra hung hăng đánh một trận rồi.
“Thế nhưng vì sao ngươi lại muốn hôn nàng? Nếu thành thực trả lời bổn tiểu thư tặng ngươi một món lễ vật.” Sẫm Hảo Nguyệt cười đến hài lòng hỏi.
“Ta...ta...” Mắt hắn lại nhìn theo đao lại từ từ trượt xuống liền hồ ngôn loạn ngữ: “Ta thấy nàng khả ái nên sinh ý định hôn xã giao.”
“A, nguyên lại chính là thấy khả ái nên hôn xã giao.” Sẫm hảo Nguyêt triệt để buông hắn ra gật gù.
Thôi Cẩn Hòa cực kỳ ngạc nhiên khi nhanh như vậy được thả, rất nhanh hắn lấy lại tinh thần thầm nghĩ hoàn khố nữ chính là hoàn khố nữ. Trong não chính là toàn nước dễ bị lừa.
Không để hắn kịp làm gì, Sẫm Hảo Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng quay sang hắn nói: “Kỳ thực người ta cũng thấy ngươi anh tuấn tiêu sái nên cũng muốn hôn xã giao nha.”
Thấy thái độ thay đổi nhanh như lật sách của hoàn khố nữ mọi người nhất thời có chút choáng váng. Thôi Cẩn Hòa còn chưa kịp phản ứng đã nghe Sẫm Hảo Nguyệt cao giọng ra lệnh: “Còn không mau thay bổn tiểu thư tặng cho Thôi thiếu một nụ hôn xã giao đi.” Tay đồng thời dùng lực đẩy mạnh Thôi Cẩn Hòa đang trong đắc ý đứng bên cạnh mình ra phía ngoài.
Thoại âm vừa rơi, con ngựa của Sẫm Hảo Nguyệt đột nhiên giơ hai chân lên cao hí thật to nhận nhiệm vụ chủ tử giao phó. Nó đuổi theo Thôi Cẩn Hòa bên tai còn nghe được tiếng dặn dò đầy tỉ mỉ của chủ tử ‘Nhất định phải hôn thật nồng nhiệt để Thôi thiếu nhớ mãi không quên.’
Đám nam nhân còn lại dập đầu xin tha thứ. Khi thấy Sẫm Hảo Nguyệt không nhìn mình bọn hắn ôm chân chạy đi mất. Khi bọn hắn đi rồi nàng mới cúi người nhặt lại phi tiêu bị đám nam nhân kia bỏ lại rồi nói: “Cô nương ở đâu, bổn tiểu thư đưa ngươi trở về.”
Soái gia gia thường dạy ‘giúp người giúp đến chót – tiễn phật tiễn tới tây thiên’, thế nên nàng đây chính là làm hảo tôn nữ thực hiện đúng mà thôi.
Nữ nhân kia lúc này phúc thân cảm tạ: “Mạch Nhiễm Thuần đa tạ Sẫm tiểu thư cứu giúp.”
“Nô tỳ đa tạ Sẫm tiểu thư.” Nô tỳ bên cạnh đỡ chủ tử cũng phúc thân cảm tạ.
“Ta chẳng qua là tiện tay giúp một chút, đi thôi.” Sẫm Hảo Nguyệt lạnh mắt nói xong liền sải bước rời đi. Nàng là tiện tay thôi, nhưng ở cổ đại càng bảo bọn họ đừng khách sáo chính là càng khách sáo thế nên nàng cũng không nói gì nữa.