Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Cứu giá kịp lúc


trước sau

Ở trong cổ kiệu Sất Vưu Thần nhàn nhạt cười khi nghe xong đoạn đối thoại trên. Hai bàn tay của hắn mỗi bên cầm hai viên đá tròn liên tục xoay không ngừng, trong mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía bàn đá trước mặt quan sát tình huống.

Bên này Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Ngạo Lang cũng bắt đầu khai tỷ thí. Cái chồng gỗ lần lượt được xếp cao lên rồi lần lượt bị sụp đổ xuống. Đổ xuống lại được xếp cao lên không biết bao nhiêu lượt rồi.

Sất Ngạo Lang đầy đầu mồ hôi, được cung nữ ở bên cạnh giúp hắn cầm khăn thấm mãi vẫn không hết. Tay hắn run run rút thanh gỗ hình hộp ra khỏi chồng gỗ bị hỏng rất nhiều lỗ, cực kỳ yếu a.

Sẫm Hảo Nguyệt lại bình tĩnh chống cằm phóng mắt vào trong cổ kiệu. Con ma bệnh Sất Vưu Thần đáng chết, mỗi lần đến lượt nàng rút gỗ hắn lại cố ý ho để dọa nàng. Đáng tiếc chính là dọa không được, nàng đã sớm luyện được tinh thần thép khi chơi trò này nha.

Lại nói nàng nghi ngờ tên này nội lực rất cao a. Mỗi lần đến lượt nàng bàn đá lại có chút run. Nàng để ý ở trong cổ kiệu mấy có hạt sen tẩm đường bắn ra. Đáng chết nhất chính là hạt sen chạm bàn liền rã thành bột khiến nàng vô pháp có chứng cứ buộc tội hắn. Hắn đây là đang cùng nàng gây sự đây mà. Huynh đệ nhà hắn đấu đá liền đấu đá đi, nàng làm bằng hữu của Sất Duệ Kỳ cũng bị liên lụy sao? Đây là đạo lý gì?

Sất Vưu Thần ở trong cổ kiệu cũng là chống lại ánh mắt đầy nộ khí của Sẫm Hảo Nguyệt. Hai bàn tay không người xoay, hắn biết nàng đã phát hiện rồi. Bất quá hắn ở trong này, chỉ có một mình hắn nhìn thấy được dung mạo thần sắc của nàng, còn nàng chưa từng nhìn thấy được bất cứ thứ gì ở bên trong cổ kiệu.

Sẫm Hảo Lân cùng Sất Duệ Kỳ cũng nhìn thấy được nhãn thần không tốt của Sẫm Hảo Nguyệt. Bọn hắn không biểu lý do nhưng cảm nhận được nàng nghi kỵ Sất Vưu Thần.

Cổ Sùng Kính ngồi một bên cực kỳ đắc ý khi thấy được dáng vẻ chật vật của Sất Ngạo Lang cùng Thôi Cẩn Hòa. Những năm gần đây Sất Ngạo Lang luôn gây rối cho Sất Duệ Kỳ, có lần còn bị thương nặng nữa. Hắn tuy ở bên thái y viện không được tham chính nhưng vẫn là muốn giúp bằng hữu xuất khẩu khí a.

Ân Mặc Nguyên lại bận rộn hơn bởi vì hắn đem hết lực chú ý tập trung lên người của Sất Ngạo Lang để tránh hắn chơi ăn gian. Sẫm Hảo Nguyệt trước nay chưa từng để cho chồng gỗ bị ngã nhưng lần này đã ngã hết năm lần rồi.

Cũng may Quân Tử Lan nhanh trí bảo là phục sức là đi chung nên Mạch Nhiễm Thuần tháo trang sức trước. Hiện tại chính là ngoại bào cũng thoát hết một cái rồi a. Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Bên kia Thôi Cẩn Hòa chỉ còn một chiếc áo nữa là lột tới phần trung y bên trong rồi. Trán của hắn mồ hôi lạnh ứa ra còn nhiều hơn cả Sất Ngạo Lang nữa, đôi mắt hiện đầy gân máu mở to nhìn tay của Sất Ngạo Lang. Cả hai người bọn họ lưng cũng ướt đẫm rồi

Sất Ngạo Lang vẫn đang nín thở, run rẩy, chẫm rãi rút thanh gỗ ra. Ngay khi thanh gỗ còn một chút nữa là an toàn lấy ra được thì Thôi Cẩn Hòa bị một ngọn gió thổi qua hắt-xì một cái khiến cho cả chồng gỗ sập xuống. Đôi mắt đầy sát khí của Sất Ngạo Lang quay sang trừng Thôi Cẩn Hòa phía sau lưng, tay xiết chặt đấm xuống bàn.

Thôi Cẩn Hòa cũng là cực kỳ bất đắc dĩ a, không thể trách hắn được, do y phục quá ít nên mới bị lạnh a. Kim quan ngọc bội y phục trên người của hắn đều đã lần lượt tháo xuống rồi còn gì nữa đâu.

Sẫm Hảo Nguyệt thu hồi tầm mắt, mỉm cười đầy cao ngạo: “Phiền Thôi thiếu lại phải trút thêm một kiện nữa rồi, thật là ngại quá đi.” Tay nàng che miệng cười kiều mị một cái.

Hoàng thượng cùng Sẫm Minh Kiệt đột nhiên thấy bên này tập trung đông người nên cũng hiếu kỳ bước đến xem. Không ngờ thấy
được Thôi Cẩn Hòa định trút y phục liền mở to miệng ngăn lại: “Các ngươi đang làm gì?”

Thôi Cẩn Hòa đưa tay định trút thêm một kiện thì nghe được cứu tinh đến lập tức xoay người cung kính hành lễ. Bảo hắn ở trước mặt mọi người lộ ra bản thân mặc trung y thật là không còn mặt mũi nữa a.

Đám người còn lại cùng là toàn bộ khom người cung kính hành lễ. Ngay cả Sất Vưu Thần ngồi trong cổ kiệu vẫn phải chấp tay cong thắt lưng, chỉ có mỗi mình Sẫm Hảo Nguyệt vẫn ngồi đó mắt lom lom nhìn hoàng thượng mặc một thân vàng chóe chói mắt. Nàng còn không quên trực tiếp bỏ qua những cái nháy mắt của soái gia gia đang nhắc nhở mình nữa.

Bọn họ vì chơi rút gỗ mà đã quên mất thời gian rồi, hiện tại Thanh Đằng yến cũng sắp bắt đầu mà không ai chú ý đến a.

Hoàng thượng nheo mắt lại nhìn Sẫm Hảo Nguyệt hỏi: “Sẫm nha đầu, lâu rồi không tiến cung đến hành lễ cũng không nhớ rồi. Hôm nay gặp Trẫm đến ba lần mà cũng không có lần nào hành lễ.”

Nữ hậu đại của Sẫm gia này hắn quả thực xem không thấu. Nàng thực sự là hoàn khố sao? Chuyện của nàng hắn nghe cũng không ít, quan hệ của nàng cùng Sất Duệ Kỳ lại cực tốt, nếu là không có cái thanh danh kia hắn nhất định đã sớm ban hôn rồi.

“Hoàng thượng, lão thần...” Sẫm Minh Kiệt vội vàng bước đến trước mặt hoàng thượng cung kính chắp tay khom người chuẩn bị vì tôn nữ đỡ lời.

Nhưng còn không để hắn nói hết hoàng thượng liền đánh gảy: “Sẫm ái khanh lui sang một bên, Trẫm đang hỏi Sẫm nha đầu không hỏi ái khanh.” Ánh mắt một lần nữa lại dời đến trên gương mặt khả ái của Sẫm Hảo Nguyệt.

Sẫm Minh Kiệt không biết làm gì khác hơn chính là lui sang một bên chờ xem tình hình. Hắn trừng mắt tôn nữ của mình trách nàng không biết phân nặng nhẹ.

Hôm nay trên đại điện hoàng thượng không nói đến là bởi vì muốn nhìn biểu hiện của chúng đại thần khi thấy nàng cùng Sất Duệ Kỳ cùng tiến điện, còn có thái độ của hoàng thượng như vậy ngầm như để đám đại thần hiểu nhầm là nàng thực sự là nhi tức hoàng thượng chọn mà thôi.

Lúc nãy hắn cũng bị hoàng thượng ám chỉ rằng có phải nàng giả hoàn khố không, lại đánh tiếng một chút về việc hôn sự của nàng. Hắn đã phải tốn không ít tinh thần cùng hoàng đế đấu trí một phen mới được thả đây này. Giờ lại gây thêm chuyện nữa, thật tình không còn biết phải nói thế nào nữa.

Sẫm Hảo Nguyệt ngồi ở chỗ cũ vui vẻ nhún vai cười: “Đã lâu như vậy không có dùng đến người ta đã sớm quên mất rồi.” Nàng thấy được ánh mắt không tốt của soái gia gia nhưng vẫn lựa chọn không để ý. Nếu là cứ quỳ quỳ bái bái như vậy thật khiến nàng cảm thấy khó chịu a, chi bằng nhân cơ hội này tránh được lần nào tốt lần đó.

“Ngươi...” Sẫm Minh Kiệt há mồm không biết nên nói từ nào tiếp theo, lý do vô lý như vậy mà cũng nói ra được. Nhưng nghĩ theo chiều hướng khác đây cũng là nàng đang giả hoàn khố nha, hắn cũng nên diễn cho giống mới được.

“Ai dô gia gia, người ta lâu như vậy không dùng đến đã sớm quên mất rồi.” Sẫm Hảo Nguyệt nghịch nghịch lọn tóc ở trước vai thong dong nói

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện