Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Quả là người làm


trước sau

Sáng hôm sau, khi Sẫm Hảo Nguyệt thức dậy nàng vui vẻ vươn người thư giãn gân cốt liền nghe bên ngoài nhốn nháo. Sau khi vệ sinh cá nhân xong nàng liền ra ngoài mới biết hóa ra Sất Duệ Kỳ nhiễm bệnh dịch rồi nên sốt cao.

Nàng vội vàng bước vào trong lều thăm hắn, chỉ trong một đêm người hắn nổi không ít mục nước, cả khuôn mặt đỏ bừng đôi mắt nhắm nghiền lại. Đôi mày liễu của nàng nhíu chặt không lý nào bệnh trong một đêm lại phát tác nhanh như vậy a.

Nàng ngồi bên lay lay người hắn: “Oan gia, oan gia...” Hắn làm sao sẽ nhiễm bệnh? Ngay cả ma bệnh Sất Vưu Thần sức đề kháng thấp như vậy cũng không nhiễm bệnh cơ mà.

“Ân.” Trong lúc mất đi ý thức, nghe được âm thanh êm ái của Sẫm Hảo Nguyệt Sất Duệ Kỳ có chút phản ứng. Đầu hắn giờ đây quay cuồng đến khó chịu, khó khăn lắm mới cố mở mắt lên nhìn nàng.

Cổ Sùng Kính khép hờ mắt nhìn Sẫm Hảo Nguyệt trách: “Hắn đã bệnh thế này rồi còn ở đây làm phiền hắn.” Thật tình người bệnh là cần nghỉ ngơi, không lẽ giả hoàn khố nhiều đến nỗi đạo lý đơn giản này cũng không nhớ?

Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi bước ra ngoài. Ân Mặc Nguyên nhìn thấy phì cười, đây là nàng giận dỗi đi. Chỉ là chưa đầy một lát sau đang thấy nàng mang hai chén nước bước đến đưa ra trước mặt hắn ra lệnh:

“Uy hắn dùng.”

“Đây là gì?” Ân Mặc Nguyên đầy cảnh giác nhìn hai chén nước.

“Nước muối và nước đường.” Sẫm Hảo Nguyệt đáp trả xong cũng không nói hai lời nhét vào trong tay Ân Mặc Nguyên.

“Sùng Kính đã xem qua chưa?” Ân Mặc Nguyên tiếp nhận hai chén nước nhưng vẫn không động thủ. Hắn làm sao dám để Sất Duệ Kỳ dùng bừa a.

“Nhanh đi.” Sẫm Hảo Nguyệt có chút không kiên nhẫn khẽ quát. Hiện tại phait giúp hắn hạ sốt trước những chuyện khác tính sau.

Sất Duệ Kỳ đang nghỉ ngơi nghe léo nhéo bên tai cũng là cau mày. Hắn cố gắng ngồi dậy nói: “Để ta.” Dù gì Sẫm Hảo Nguyệt cũng thông minh như vậy không lý nào làm hại hắn a.

Ân Mặc Nguyên bắt đắc dĩ đỡ hắn lên uy hắn dùng hai chén nước.

Sẫm Hảo Nguyệt thấy vậy liền cũng rời đi. Nàng bước vào thôn xem tình hình. Cổ Sùng Kính vẫn đang cùng đám thái y bận phối dược không ai để ý đến nàng.

Lúc này Sất Vưu Thần cùng cổ kiệu kia một lượt tiến vào đến bên cạnh nàng: “Thập nhất hoàng đệ cũng là bệnh rồi, ngươi vẫn còn có gan bước vào?”

“Ma bệnh như ngươi không sợ ta sợ cái gì?” Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng lại nói tiếp: “Oan gia hắn bệnh có chúng ta thương xót, ngươi bệnh không ai thương xót đâu tốt nhất nên tự lo cho mình đi.” Nói xong nàng cũng bỏ đi nơi khác.

Sất Vưu Thần ngồi trong kiệu miệng liên tục co rút như trúng gió độc, hắn lại hạ lệnh theo sát bước chân của nàng. Nha đầu này...hắn đích xác không ai thương xót nha, nghĩ đến đây mắt lại nhanh chóng phủ xuống một tầng sương hàn lạnh lẽo.

“Bổn vương cũng không có yếu đuối như vậy.”

“Thật sao?” Sẫm Hảo Nguyệt cao giọng lạnh trào mang theo tiếu ý chế nhạo. Chỉ bằng hắn đứng còn không vững liền đủ chứng minh lời nói kia là hoàn toàn không chính xác rồi.

Trong lòng tám kiệu phu thầm than khổ nữ nhân này là chán ghét chủ tử nên hành hạ bọn hắn đây mà. Vì sao nàng đi mãi không ngừng chân như vậy cơ chứ? Nếu có thể bọn hắn thực sự muốn trói nàng lại ném vào trong cổ kiệu cho chủ tử a.

Mặt của Sất Vưu Thần lại trận xanh trận đỏ cực kỳ khó coi. Nhưng lại không hiểu vì sao hắn lại muốn đi bên nàng a. Không lẽ hắn là loại người thích bị ngược đãi sao?

Rất nhanh đến chiều Sất Duệ Kỳ hạ sốt có thể ngồi dậy rồi. Sẫm Hảo Nguyệt đến thăm thấy hắn khỏe lại liền hỏi: “Ngươi có làm theo ta nói tắm nước muối?”

“Có.” Sất Duệ Kỳ thẳng thắng đáp, không những như thế hắn còn ngâm rất lâu a. Ngưng một hồi hắn liền nói ra suy nghĩ của mình: “Ta nghi ngờ chuyện này do tam hoàng huynh làm.” Tuy Ân Mặc Nguyên tra không ra căn cơ nhưng hắn vẫn là đoán được.

“Hôm nay ta đi xung quanh hỏi thăm thì biết được, trước khi dịch bệnh bùng phát mấy ngày có vài người lại tiến thôn vào ngôi nhà nhỏ lúc trước ta từng ở. Ta cũng đã đến đó xem nhưng không phát hiện được gì.” Sẫm Hảo Nguyệt cũng là tâm trạng nặng nề nói ra chuyện mình biết.

Kỳ thực Sất Duệ Kỳ nói nàng mới nghĩ đến, không lý nào ai cũng không bệnh chỉ mỗi hắn phát bệnh nha, lại còn nhớ
lời nói hôm qua của Sất Vưu Thần nữa. Đúng là quá khả nghi rồi.

“Để Sùng Kính cùng Mặc Nguyên đi xem thử đi.” Sất Duệ Kỳ vừa nói vừa bôi thuốc mà Cổ Sùng Kính vì hắn chuẩn bị lên người. Hiện hắn không có mặc sam y nhưng Sẫm Hảo Nguyệt cũng là mặt không đổi sắc nha.

Sẫm Hảo Nguyệt tốt bụng giúp hắn bôi thuốc lên lưng, dù gì hắn cũng bôi không tới mà. Mặt của Sất Duệ Kỳ nhanh chóng nóng lên, cả tai cũng đỏ bừng. Sẫm Hảo Nguyệt nghĩ hắn lại phát sốt liền đưa tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ: “Lại sốt?”

“Không có, không có.” Sất Duệ Kỳ ngượng ngùng phủ nhận, nàng vì sao cái gì cũng không hiểu.

Sau khi nhận lệnh điều tra trở về Cổ Sùng Kính phát hiện ra một số dược rất khả nghi liền mang về cùng đám thái y nghiên cứu. Ân Mặc Nguyên ngồi một bên viết thư báo về kinh thành.

Qua đi mấy ngày bệnh của Sất Duệ Kỳ không tiếp tục phát triển nữa cũng xem như là có thể tạm thời ngăn lại. Cổ Sùng Kính vẫn là nghiên cứu giải dược. Ân Mặc Nguyên lại lên trấn tìm kiếm manh mối.

Sẫm Hảo Lân rốt cuộc không phụ mong chờ của mọi người mang dược cùng lương thảo trở lại. Vừa phục mệnh xong hắn liền đi tìm tiểu tỷ tỷ: “Nguyệt nhi, gia gia cùng cha nương rất lo lắng a, ta còn bị mắng một trận a.”

“Ta biết.” Sẫm Hảo Nguyệt cười hì hì đáp.

“Ta không ở ngươi có cùng nam nhân nào thân cận không?” Sẫm Hảo Lân nghi hoặc hỏi. Có lẽ là không đi, dạo này mọi người đều bận rộn cơ mà.

“Ta thì không nhưng Sất Vưu Thần thì có nha, mấy ngày hôm nay hắn đều đi theo ta.” Sẫm Hảo Nguyệt có chút bất đắc dĩ nói, nàng cũng không biết tên kia là phát bệnh gì mà thường xuyên đi theo mình nữa.

Sẫm Hảo Lân không có nói thêm gì nữa. Sẫm Hảo Nguyệt lại thấy lạ nên bước gần đến hắn, một ngửi đã cau mày: “Ngươi bị thương?” Đây là lý do hắn không dám bước gần nàng.

Sẫm Hảo Lân bất đắc dĩ kể ra dọc đường vận chuyện đồ dùng cần thiết đến liền bị hành thích. Không những như vậy còn là hành thích những mấy lần. Cũng may hắn sớm nghe theo lời Sất Duệ Kỳ chia làm ba đường mà tiến nên mới có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ.

Lại qua đi mấy ngày, Cổ Sùng Kính quả nhiên tìm ra được phương thuốc rồi. Sất Duệ Kỳ cũng theo đó mà khỏi bệnh, tình trạng của thôn dân cũng tiến triển theo chiều hướng tốt. Mọi người rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi.

Hôm nay thôn dân đều khỏi bệnh mọi người chuẩn bị đồ hồi kinh phục mệnh. Đến trấn đón hai tên tiểu đệ đệ cùng hồi kinh, bọn hắn chính là bám lấy Sất Duệ Kỳ không buông tha. Miệng không ngừng hỏi linh tinh chuyện bản thân nghe ngóng được.

Sẫm Hảo Lân thấy được Sất Duệ Kỳ tiếp cận tiểu tỷ tỷ liền kéo nàng ra thì bị Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên trước một bước lôi qua một bên thuyết trình giảng giải đạo lý.

“Ngươi làm như vậy là có ý gì a?”

“Không để Nguyệt nhi thân cận nam tử khác.”

“Hắn cũng không phải nam tử khác.”

“Không những hắn mà các ngươi cũng không được.”

“Không lẽ ngươi muốn A Nguyệt cả đời không cần thành thân nữa a?”

Sẫm Hảo Lân á khẩu, hắn cũng đâu muốn như vậy chứ. Mắt bất giác nhìn về phía Sẫm Hảo Nguyệt đang ngồi nướng thịt gần đó. Nhưng là gả vào hoàng thất kết quả sẽ không tốt đẹp nha.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện