Ngày kế tiếp, chính là theo ma ma tổng quản học lễ. Các nàng sắp thành thân nên phải học cách rộng lượng, chia sẻ trượng phu cho người khác. Vốn thấy đám nữ nhân cổ đại chăm chú lắng nghe như vậy Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng chống cằm ngó ra bên ngoài không chút nào chú ý lắng nghe.
Nàng vốn là từ hiện đại đến làm sao có thể chấp nhận cái phong tục cổ hủ lạc hậu này. Thế nên khi ma ma tổng quản nói: “Là chính thê càng phải biết rộng lượng, giúp trượng phu của mình chọn thiếp thất.”
Nàng nhịn không được liền chống cằm hỏi: “Ma ma, ta có một thắc mắc không biết có nên hỏi hay không?” Nàng không chỉnh đám cổ nhân này nàng thề không mang họ Sẫm.
Ma ma tổng quản nặn ra một nụ cười méo mó nói: “Mời tiểu thư.” Trước giờ chưa từng có người nào khi nàng đang giảng bài mà lại cắt ngang như vậy. Lại nói trước khi vào lớp liền chẳng phải đã nói rõ rồi sao còn dám làm như vậy. Chỉ gả cho một tên bệnh vương liền hống hách như vậy.
Sẫm Hảo Nguyệt cao giọng hỏi ra suy nghĩ của mình: “Vì sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp nữ nhân lại không thể tam phu lục thiếp?” Không lý nào một người hiện đại tiếp nhận nên giáo dục văn minh tiến bộ như nàng phải chịu đủ mọi ủy khuất như vậy.
Sắc mặt của ma ma tổng quản lập tức tối đi một phần, trên trán xuất hiện đầy vạch đen nhưng vẫn cố nén lại nói: “Đó quy củ, chúng ta nam tôn nữ ti, nữ nhân liền không có được đặc ân này.”
Tưởng Lộ nghe được đột nhiên che miệng cười tủm tỉm. Nàng lại có thể chủ đề để gây gổ với Cổ Sùng Kính rồi. Tên đó đầu óc chỉ có dược với dược thôi luôn là gây không lại nàng.
Quân Tử Lan nghe thấy mắt sáng rực rỡ, nàng luôn hỏi phụ thân câu này nhưng lại luôn bị cự tuyệt cho đáp án. Đến cùng cũng có người cùng sở thích với nàng rồi. Lúc trước sở dĩ không nói ra là bởi vì sợ bị mọi người nói là đố phụ.
Mạch Nhiễm Thuần lấy khăn che miệng mỉm cười quá nhiên Sẫm Hảo Nguyệt là cực phẩm. Bất quá nàng tuy không dám phản kháng nhưng là trong lòng cũng rất hiếu kỳ nên quyết định ngầm theo phe Sẫm Hảo Nguyệt.
Đám nữ nhân trong lớp nhao nhao cả lên, Sẫm Hảo Nguyệt thực sự là hoàn khố nữ, cả vấn đề này mà cũng không biết sao?
“Còn chưa gả ra ngoài đã thể hiện bản thân là đố phụ rồi.”
“Cũng không sao a, Kinh Lang vương gia nhất định sẽ không tam thê tứ thiếp đâu.”
“Kinh Lang vương phi cũng nên yên tâm đi.”
Sẫm Hảo Nguyên nghe được lửa giận bộc phát. Nàng đang giúp đám người này đồi quyền lợi, thế mà bọn họ không những không cảm kích mà còn nói năng linh tinh như vậy. Đám nữ nhân xấu xa vô lương tâm.
Nàng lại tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao lại có quy củ như thế này?” Xem như không nghe thấy đi.
Ma ma tổng quản á khẩu. Đây là quy củ do các đời đế vương đề ra nàng làm sao mà biết được.
Tiếp đó nàng lại phun ra vô số câu hỏi ném vào mặt của ma ma tổng quản.
“Vì sao nam tả nữ hữu?”
“Vì sao nam nhân không có tam tòng tứ đức?”
“Vì sao nam tôn nữ ti mà không phải là nữ tôn nam ti?”
“Vì sao luôn gọi long phụng mà không phải là phụng long?”
“Rõ ràng chữ hảo là nữ trước nam sau vì sao đến khi áp dụng lại không thành?”
“Vì sao nữ nhân phải rộng lượng chia sẻ trượng phu cho người khác mà nam nhân không thể chia sẽ nữ nhân của mình cho người khác?”
“Nữ nhân là người cực khổ sinh hài tử mà hài tử lại theo họ nam tử?” Nàng luôn nghĩ cho dù phát sinh quan hệ thì trừ nữ nhân mang thai ra thì có tên nhân nào biết được hài tử trong bụng kia là của ai chứ. Đương nhiên ở hiện đại có xét nghiệm DNA thì không nói.
“Vì Sao…”
Vô số từ vì sao phun ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng khiến ma ma tổng quản ôm trán muốn ngất. Quân Tử Lan cùng Tưởng Lộ vô cùng cao hứng nhìn ma ma tổng quản sống dở chết dở, lúc nào nàng ta cũng thị uy với các nàng.
Những câu hỏi của Sẫm Hảo Nguyệt cũng là câu các nàng muốn hỏi đã lâu nhưng lại không dám mở miệng. Hôm nay đúng là trời chìu lòng người rồi.
Sau cùng ma ma tổng quản chịu không nỗi nữa liền cho về sớm. Sẫm Hảo Nguyệt vui vẻ tạm biệt ba nữ nhân kia rồi tung tăng hồi phủ.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Ngày mai tiến cung, sắc mặt của đám nữ nhân cùng lớp không được tốt liên tiếp trừng mắt hận Sẫm Hảo Nguyệt.
Nàng đang tâm trạng cao hứng nên nhất thời không để ý mà vẫn vui vẻ ngồi đó ung dung. Nàng đã sớm nghĩ đến chuyện chọc phá ma ma tổng quản nếu như nàng ta cố ép nàng nghe những tư tưởng lạc hậu kia.
Vừa ngồi xuống đến nghe hoàng thượng và các vương tử đến. Nàng trố mắt nhìn như thể muốn hỏi ‘đám nam nhân đến đây làm cái gì?’, nhưng vẫn là nén hiếu kỳ lại hành lễ xong liền ngồi xuống.
Hoàng thượng đứng bên trên uy nghi nhìn đám nữ nhân bên dưới. Hôm qua nghe được ma ma tổng quản than khổ vì Sẫm Hảo Nguyệt không chịu nghe lời nơi nơi chống đối hôm nay hắn cố gắng hạ triều sớm đến đây trực tiếp đứng lớp.
“Trẫm nghe nói có ngươi muốn nữ tôn nam ti?”
Sất Duệ Kỳ ló đầu nhìn Sẫm Hảo Nguyệt rồi ngoan ngoãn ngồi ở phía cuối. Sất Vưu Thần cũng được hoàng thượng bảo đến xem, bản thân hắn cũng hiếu kỳ nên đáp ứng. Sất Ngạo Lang chính là muốn xem Sẫm Hảo Nguyệt mất mặt đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này rồi. Dù cho nàng thành thân cùng Sất Vưu Thần cùng hắn một phe nhưng vì chuyện hôm trước hắn vẫn muốn thấy nàng xấu mặt.
Đám nữ nhân cúi thấp đầu cắn môi, không dám nhìn hoàng thượng cùng đám vương tử. Chỉ còn mỗi mình Sẫm Hảo Nguyệt là gan to vẫn ngồi đó cực kỳ ung dung.
Sẫm Hảo Nguyệt vốn là không nhịn được liền muốn biết hoàng thượng sẽ trả lời thế nào nên nàng là người đầu tiên cũng là người duy nhất phát biểu ý kiến: “Hoàng thượng, không phải là muốn mà là không hiểu liền hỏi.”
“Tốt, vậy để Trẫm trả lời cho các ngươi.” Mắt hoàng thượng lóe sáng mang theo tiếu ý rồi hào sảng hỏi: “Trẫm hỏi các ngươi,
nam nhân có thể khuân vác vật nặng nữ nhân có thể hay không?”
Sẫm Hảo Nguyệt nhếch mép phản vấn: “Nữ nhân có thể sinh con vì sao nam nhân không thể?”
Trong lòng đám vương tử cả kinh, làm sao các nàng có thể nói như thế? Đám nữ nhân cũng là lộn xộn nhưng không dám biểu hiện quá lộ liễu.
Khóe miệng của hoàng thượng liên tục co rút không ngừng, lát sau nghĩ ra mới nói: “Sinh con là chuyện của hậu trạch, khuân vác, kiếm bạc mới là việc nam nhi đại trượng phu nên làm.”
Sẫm Hảo Nguyệt đưa mắt nhìn xuống cổ kiệu của Sất Vưu Thần khẽ lẩm bẩm: “Sất Vưu Thần có thể sao?” Hắn đến đi đứng cũng còn không xong a.
Đám vương tử nghe được sắc mặt muôn hình vạn trạng biểu cảm. Mặt của Sất Vưu Thần giờ đây nên nói là méo mó rồi. Nha đầu này, xem như nàng lợi hại!
Hoàng thượng nghe được tức giận muốn trách phạt lại nghe nàng đắc ý nói: “Nữ nhân cố gắng cũng có thể làm được những việc nam nhân làm nhưng nam nhân vẫn là vô pháp sinh con a.”
Đám nam nhân nghe xong liền không nhịn được khóe môi cũng khẽ nhếch lên. Nàng nói rất có đạo lý, xem ra phụ hoàng lần này xong rồi.
Hoàng thượng á khẩu liền chuyển của đề: “Vậy các ngươi nói cho Trẫm biết khổng tước trống và mái con nào đẹp hơn?”
Sất Tĩnh Thư nhanh chóng chiếm lại chút hào quang vốn bị Sẫm Hảo Nguyệt cướp mất: “Đương nhiên là con trống rồi.” Cái này đứa trẻ ba tuổi cũng biết a, vì sao phụ hoàng phải nói như vậy? Lát sau nghĩ lại liền cảm thấy có gì đó sai sai nha.
Hoàng thượng gật gù nói: “Đúng vậy.” Ánh mắt hắn lóe lên vài tia tiếu ý.
Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi nói: “Vì sao hoàng thượng lại so sánh người với súc sinh như vậy cơ chứ?” Nàng cố ý nhấn mạnh hai từ ‘súc sinh’ để hoàng thượng biết hắn đã nói sai cái gì.
Lúc này ba vương tử cùng đám người Quân Tử Lan cũng là phì cười ra một tiếng. Lợi hại, lợi hại, miệng lưỡi quả nhiên khác người!!!
“Đúng a,” Quân Tử Lan cao hứng cũng tiếp lời: “Con người thì nữ nhân luôn đẹp hơn nam nhân.” Nói xong biết mình nói sai liền thêm một câu: “Chỉ là lâu lâu cũng xuất hiện ngoại lệ.” Sẫm Hảo Lân cùng Sất Duệ Kỳ chính là ngoại lệ đó. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên cũng thuộc hàng tuấn mỹ a.
Khóe miệng của hoàng thượng bị chọc tức đến nỗi liên tục giật. Các nàng cư nhiên còn mồm mép hơn cả hắn nghĩ nữa.
Mắt thấy hoàng thượng thất thế, Sẫm Hảo Nguyệt cười khẽ cao giọng hỏi: “Các vị vương gia không biết có muốn lập thiếp không? Nếu có chi bằng sớm lập một chút đi.” Nàng đây là nhắm vào Sất Vưu Thần mà công kích.
Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang cũng bắt trước Sất Vưu Thần liên tục họ khan né tránh câu trả lời trên. Sất Vưu Thần ho xong lại hư nhược nói: “Sẫm cô nương còn chưa vào cửa đã hỏi câu này, có phải hay không quá sớm?”
“Không sớm, bổn tiểu thư hỏi để sớm chuẩn bị vài nữ nhân hợp khẩu vị với ngươi.” Từng câu từng từ của Sẫm Hảo Nguyệt đều là mát mẻ Sất Vưu Thần đến khi hắn cảm thấy lạnh mới thôi.
“Bổn vương có Sẫm cô nương liền cảm thấy đã đủ tuyệt không cần thêm.” Cả đời này hắn còn chưa nghĩ đến bản thân sẽ thành thân nữa là. Thú nàng chỉ là ngoài ý muốn, đúng chính là ngoài ý muốn.
Đám nữ nhân nghe được mặt đỏ một phen, tim càng đậm càng nhanh càng đập càng mạnh. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ nếu là Sất Vưu Thần không bị bệnh thì sẽ thế nào a. Nói lên một câu khiến người vui vẻ như vậy, có lẽ Sẫm Hảo Nguyệt thật có phúc. Chỉ là đó chỉ là nếu.
Sẫm Hảo Nguyệt tiếc nuối lắc đầu nói: “Vì sao không đáp ứng?” Nếu hắn đáp ứng thì tốt quá rồi, nhân cơ hội này đá bay luôn một thể.
“Câu trả lời của bổn vương dường như khiến Sẫm cô nương thất vọng?” Sất Vưu Thần ho xong lại hư nhược nói.
“Đích xác là như vậy.” Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng không thèm lưu ý hắn nữa.
Hoàng thượng nghe xong mặt cũng có chút hồng, không ngờ Sất Vưu Thần lại để ý nha đầu này như vậy. Mà nếu hắn có muốn lập thiếp sợ cũng không ai dám gả ngoài nha đầu to gan này. Nghĩ như vậy liền kết thúc chủ đề này từ này không nhắc đến nữa.
“Được rồi, hôm nay cho các ngươi nghĩ sớm.”
Dứt lời hắn liền bước ra cửa. Nếu còn nói nữa sợ là hắn đấu không lại nha đầu này a. Có lẽ Sất Vưu Thần ngày qua nhàm chán nên mới đặc biệt chú ý đến nàng đi.
Sất Duệ Kỳ bước đến nháy mắt tặng cho nàng một ngón cái tán thưởng. Sất Vưu Thần cùng Sất Ngạo Lang không nói gì mà bỏ đi.
Quân Tử Lan, Tưởng Lộ, Mạch Nhiễm Thuần đều ôm lấy nàng khen lấy khen để. Quả nhiên những thứ bọn họ thắc mắc nàng đều dám nói ra miệng. Còn để hoàng thượng á khẩu nữa, lợi hại!