Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Nhận lễ


trước sau

Lời editor:

Chương này do tôi tìm bản Trung dịch ra rồi edit nên có thể chỉ đúng 80-90%. Bản dịch trên wiki vì chương này có yếu tố nhạy cảm cùng tra tấn nên bị quản trị viên xóa.

Chúc mọi người xem truyện vui vẻ "v")/

______________________________

Hỏi những gi muốn biết, Lục Duyên cùng Lục Duy ước định hẹn nhau thời gian đi săn kế tiếp, sau đó cùng cáo biệt về nhà

Về đến nhà bầu trời đã đen kịt, Lục Duy đem tiểu phu lang xách lên giường, giúp y thay quần áo rồi nhét vào ổ chăn

" Phu quân?". Lưu Hi mở to mắt, có chút thẹn thùng mà nhìn hắn, tay phu quân luôn chạm đến những nơi mẫn cảm khó nói trên người y, chọc đến nỗi cả người đều nóng ran

Hôm nay tiểu phu lang đã mệt mỏi nhiều, Lục Duy nghĩ một chút cũng không dám làm càn, từ phía sau muốn y một lần, sau đó mới yên phận làm ổ trong chăn

Lục Duy nhìn tiểu phu lang, trong lòng nổi lên thương tiếc, chạm vào má y, hắn khẽ nói:" Ngày mai ta không ra khỏi cửa, ăn cơm xong ta liền đi gọi trưởng bối cha, nếu là có thể nhận lễ, chúng ta liền đi, Hi Nhi không sợ, phu quân bồi ngươi, ngoan ngoãn nghe lời."

Chỗ kia của Lưu Hi vẫn còn hàm trụ dị vật, nghe hắn nói những lời này trong lòng có chút sợ hãi lại có chút an tâm, y tin phu quân sẽ không làm y đau, bởi vậy nhẹ nhàng gật đầu:" Phu quân, Hi Nhi sẽ ngoan ngoãn."

Lục Duy ôm y, cũng không có ý định rút tiểu huynh đệ của mình ra, hắn nói:" Ngoan, cứ để như vậy mà ngủ đi, nghe nói làm như vậy chỗ kia sẽ dễ dàng thích ứng "

Lưu hi nhẹ nhàng gật đầu, duỗi tay ôm phu quân, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lưu hi vốn định rời giường, lại phát hiện tiểu huynh đệ của phu quân vẫn chưa được rút ra, vẫn như cũ ở trong thân thể của y, chỗ kia có chút trướng trướng khó chịu, phía trước cũng thế, y nhẹ di chuyển thân thể, lại không cẩn thận động đến chỗ kia, đau đến độ làm y phải hít một ngụm khí lạnh

" Xảy ra chuyện gi?". Thanh âm Lục Duy ở trên đỉnh đầu y khàn khàn vang lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trơn láng, tóm được tiểu phu lang liền lập tức kéo xuống triền hôn

Lưu hi nhẹ nhàng mở ra cánh môi, làm phu quân ở bên trong mút mát, chờ đến khi được buông ra, mới mang theo khóc nức nở nhỏ giọng nói:" Phu quân, Hi Nhi kia chỗ, kia chỗ vô cùng đau đớn, còn có phía trước."

Lục duy nghe vậy, không phải là y tới rồi chứ, hôm nay tiểu phu lang liền bắt đầu đau, hắn nâng người dậy, rút dị vật ra, xem xét một chút phía sau tiểu phu lang, bởi vì hàm cự vật cả một đêm, tạm thời lỗ nhỏ không khép lại được, phía trước tiểu Hi Hi cũng có chút sưng to

Sau khi dị vật của phu quân rời khỏi, y liền hít vào một hơi, thật đau quá!

" Hi nhi ngoan, ghé vào nơi này nghỉ ngơi, phu quân đi làm cơm sáng, một hồi thỉnh trưởng bối cha lại đây nhìn chút." Lục Duy đem tiểu tâm can nhét trở lại vào ổ chăn, trên môi lưu lại một nụ hôn để trấn an, chính mình đứng dậy mặc quần áo.

Lục duy đem cơm sáng đút cho tiểu phu lang, lại nhẹ nhàng giúp y mặc quần áo, lúc này mới xoay người đi ra cửa tìm trưởng bối cha.

"Chỗ kia của Hi ca nhi vô cùng đau đớn?". Nói chuyện chính là những trưởng bối mà Lục Duy đã tìm được, bọn họ chậm rãi bước vào cửa.Lục Duy cố ý tìm một vài vị trưởng bối nhìn không quá nghiêm túc, một vài người khác lớn lên trông mặt liền biết khó ở gần.

Lục Duy gật đầu, có chút nôn nóng nói:" Chuyện là, sáng hôm nay chỗ kia của Hi nhi liền vô cùng đau đớn, phiền toái trưởng bối cha nhìn xem, có phải là không nhận lễ được?"

Lưu hi vốn dĩ sau khi ăn qua cơm sáng xong thì ghé vào giường nghỉ ngơi, không cẩn thận lại ngủ mất, nghe thấy ngoài cửa truyền đến nói chuyện, có chút sợ hãi mở to hai mắt.

Lục duy dẫn trưởng bối cha tiến vào, vừa vặn thấy tiểu phu lang bò dậy, vội vàng đi qua, đem người ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi:"Hi nhi sao lại thức rồi, có phải vì quá đau không?"

Lưu hi nghe hắn hỏi liền mở miệng nói: "Hi Nhi không sao, tạ phu quân thương tiếc." Rồi lại hướng các vị trưởng bối chào hỏi

Trưởng bối cha nhẹ nhàng gật đầu:" Qùy xuống, đem chỗ kia bày ra "

Lưu Hi gian nan bò trở về, thời điểm tách hai chân ra, chỗ kia như bị xé rách, đau đến hít ngụm khí lạnh, nhưng y lại không dám xin tha, Lục Duy đứng nhìn mà lòng đau như cắt, đem quần của nhân nhi cởi ra, một bên trấn an y:" Hi nhi ngoan, một hồi liền tốt "

" Bốp!"

" Thả lỏng!"

Các trưởng bối làm tốt công tác chuẩn bị ở phía sau, như cảnh cáo mà ở chỗ kia đánh một cái, đến khi tiểu ca nhi đem chỗ kia lộ ra hoàn toàn

"Ô!".Lưu Hi run rẩy hai chân, bị đánh cũng không dám khóc nháo, chỉ biết nhẹ nhàng nức nở.

Lục Duy đỡ phu lang, cười làm lành nói:" Trưởng bối a cha thủ hạ lưu tình, là phu lang nhà ta không hiểu chuyện."

Trưởng bối cha lấy ra một cây gậy nhỏ, đối lục duy nói: "Không phải ta hà khắc, Lục tiểu tướng công, nếu chỗ này không thả lỏng, một hồi xem xét không được, sẽ chỉ làm phu lang nhà ngươi chịu thêm tội "

Lục Duy hiểu chuyện nhanh chóng đáp:" Ra là vậy, đa tạ trưởng bối cha nhắc nhở, Hi Nhi, chớ sợ, thả lỏng một chút"

Lưu hi nghe thấy phu quân nói, nhẹ nhàng gật đầu, không dám gây sức ép lên bản thân, lúc sau thả lỏng, chỗ kia từ từ ổn định lại, trưởng bối cha đem cây gậy nhỏ nhẹ nhàng xoay tròn rồi đâm vào, dị vật rất nhỏ, cũng không gây khó khăn, rất nhanh liền đi vào bên trong.

"Ô!".Lưu Hi ăn đau hô một tiếng, hai chân cũng run rẩy, trưởng bối cha đã đem cây gậy đâm đến tận cùng bên trong, đem sản đạo hoàn toàn mở ra, trưởng bối cha nhẹ nhàng ấn gậy vào, thực nhanh lại lấy ra. Lục Duy nhìn phu lang khó chịu như thế, vội vàng hỏi: "Trưởng bối cha, Hi Nhi thế nào rồi?"

Trưởng bối cha gật đầu:" Đỉnh gậy đã thấy nước, đêm nay liền có thể nhận lễ "

Lục Duy dịu dàng vỗ lưng phu lang, đem tiểu nhân nhi nhẹ nhàng trấn an, lại đối với trưởng bối cha hỏi:" Phiền trưởng bối cha có thể cho ta biết, thời điểm nhận lễ phải chú ý những gi không?"

Trưởng bối cha gật đầu nhẹ nhàng đáp:" Ăn qua cơm chiều ngươi liền đi từ đường chờ, hôm nay có vài phu lang đều phải nhận lễ, cho tiểu phu lang mang theo mảnh vải, sau nhận lễ có thể dùng đến"

Lục Duy lên tiếng, tiễn trưởng bối cha ra cửa, lúc trở vào vẫn thấy tiểu phu lang như cũ ghé vào nơi đó, nhất định là đau đến không dám di chuyển. Lục Duy đau lòng đem người bế lên, lại hôn hôn khóe mắt y:" Hi Nhi, không sao rồi, phu quân bồi ngươi, qua đêm nay là tốt rồi, đúng không?"

Lưu hi nhẹ nhàng khóc nức nở, có chút sợ hãi mà mở to mắt nhìn hắn: "Phu quân, trưởng bối cha sẽ trách phạt ta sao?"

Lục duy lắc đầu, cười khẽ: "Sẽ không, có phu quân nhìn, ở bên
cạnh Hi nhi, không cho người nào dám khi dễ ngươi."

Lưu hi lúc này mới triển lộ miệng cười, nhỏ giọng nói: "Nếu Hi nhi mà đau,chỉ cần phu quân lo lắng một chút, Hi nhi cũng thấy thực ấm áp "

Lục duy mỉm cười: "Phu quân cũng thấy vui cho Hi nhi."

Hôm nay, Lục Duy không dám để cho phu lang tự mình xuống giường, bản thân hắn đều đem chuyện trong nhà hoàn thành xong, chờ đến thời điểm chạng vạng xế chiều, mới dùng áo dài bọc tiểu phu lang, ôm đi hướng từ đường.

Trong từ đường ngày thường không có mấy người, chỉ giống nhau ở chỗ buổi tối luôn có ca nhi đến nhận lễ, bọn họ đều do phu quân của mình đưa tới, có ai mà giống Lục Duy hắn, là ôm người giao đến tận nơi.

Cho nên khi Lục Duy bước vào, xung quanh đã có ca nhi tò mò nhìn hắn, ca nhi nhà này cũng thật có phúc, vậy mà được phu quân ôm đến tận đây.

Buổi sáng trưởng bối cha đã chờ sẵn, thấy người đã đến, ông liền nhẹ nhàng gật đầu:" Một lần có thể vào hai người, Hi ca nhi đi theo ta, bên trong đã có một ca nhi đang nhận lễ."

"Ô ô ô, a, ta từ bỏ, cầu trưởng bối a cha thương tiếc, a!". Bên trong truyền ra âm thanh một ca nhi kêu khóc.

"Bạch bạch bạch". Theo sau là âm thanh của bản tử đánh xuống mông, ca nhi kia xin tha không thành lại chỉ có thể nghe tiếng quát lớn của trưởng bối

Lưu Hi nhẹ nhàng run rẩy thân thể, có chút sợ hãi, tay nhỏ gắt gao túm tay áo phu quân. Mà những ca nhi đang chờ bên ngoài sắc mặt cũng trắng bệch, lại bị phu quân của mình quát, miễn cưỡng ổn định lại tâm tình

Lục duy đồng thời cũng nghe thấy, đối trưởng bối cha nói:" A cha, ta bồi phu lang nhà ta đi vào, sẽ không làm phiền ngươi."

Lưu hi nghe thấy phu quân nói, nhẹ nhàng nâng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ có chút an tâm:" Phu quân ". Nếu là phu quân, chắc chắn sẽ thương tiếc y.

Trưởng bối cha thấy thái độ của hắn tốt, cũng không làm khó, vì thế gật đầu, đem người tiến vào phòng trong.

Phòng trong chỉ có một trương giường gỗ, hai đầu đều có hai sợi dây thừng, ngăn tủ bày một dàn ống trúc rỗng ruột, mài giũa thật sự bóng loáng, một mặt tương đối nhỏ, còn có một dàn ống trúc nhỏ cùng một chén nước thuốc, cuối cùng là một khối bản tử.

Thời điểm nhận lễ sẽ dùng ống trúc đem chỗ kia căng ra, đem nước thuốc thông qua ống trúc tích đến sản đạo, chờ đến thấm thuốc, chỗ kia liền có thể dựng dục hài tử, sẽ không bởi vì cái thai quá lớn mà rách.

" Cởi quần, quỳ bò cho tốt, đem hai chân dang rộng ra, nếu không người chịu tội vẫn là chính mình." Trưởng bối a cha nói.

Lưu hi nghe lời mà cởi quần lót ra, quỳ bò xuống, cố nén trụ đau đớn từ chỗ kia, đem hai chân tách rộng đến tận cùng.

"A!". Lưu hi ăn đau hô lớn, trưởng bối cha lại đem hai chân phía sau của y tách ra, ở hai bên dùng dây thừng gắt gao trói trụ, lại vòng đến phía trước muốn trói trụ hai tay của y, nếu không thời điểm giãy giụa, làm bị thương đến chỗ kia thì không tốt.

Lục duy vội vàng ngăn cản động tác muốn trói trụ cả hai tay phu lang của trưởng bối cha, hắn cười lấy lòng nói: "Trưởng bối cha, phu lang nhà ta rất ngoan, không cần trói tay, ta sẽ quan sát y ".

"Nếu không trói lại, thời điểm giãy giụa, sẽ bị thương chính mình."

Lục duy lắc đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay tiểu phu lang, thấp giọng nói: "Hi Nhi, nhìn phu quân."

Lưu Hi đang cật lực chịu đựng cơn đau phía sau do tách hai chân ra, nghe được phu quân gọi y, ngoan ngoãn mà ngẩng đầu, trên mặt vẫn đã có nước mắt, nhìn qua nhu thuận đáng yêu, nhưng thanh âm lại có chút run rẩy:" Phu quân "

Lục duy dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của y, khinh thanh tế ngữ nói:"Hi Nhi nhất nghe lời đúng không? Một hồi không được giãy giụa, phu quân nắm tay ngươi, không cần làm chính mình bị thương."

Lưu hi gật gật đầu, thanh âm mang theo khóc nức nở: "Hi Nhi không giãy giụa, phu quân, ô ~"

Trưởng bối cha nhìn cảnh trước mắt vẫn là có chút kinh ngạc, có rất ít phu quân vì phu lang mà làm những việc này, bất quá nếu đã có thể, ông cũng lấy tới hương cao cùng ống trúc.

Lưu hi bị gắt gao trói ở trên giường gỗ, hai chân mở ra đến mức tận cùng, bị buộc chặt lên, thân trên nằm trong lòng ngực phu quân, đôi tay cũng bị một đôi bàn tay to hơn gắt gao bao vây lấy.

Trưởng bối cha đem hương cao bôi trên đầu ống trúc, đem đầu ống trúc kia đoan xoay tròn đi vào, cái miệng nhỏ chậm rãi căng lớn.

Lưu hi không kiềm được nức nở: "Phu quân, ô ô ô ô.". Chỗ kia càng tiến vào thì càng đau, y không dám xin tha, sợ sẽ bị trưởng bối cha trách phạt, cũng chỉ có thể gọi phu quân.

Trưởng bối cha lần đầu tiên thấy thời điểm nhận lễ có ca nhi ngoan như vậy, khó có được ôn thanh nói: "Hi ca nhi, đem kia chỗ thả lỏng, ta muốn đem đầu lớn nhất đưa vào."

Lục duy nhẹ nhàng xoa lưng nhân nhi, nhìn chỗ kia của phu lang bị nông rộng ra, chung quanh nếp uốn tất cả đều trở nên bóng loáng, nghe tiếng khóc bất lực của tiểu phu lang, hắn không ngừng trấn an nói: "Hi Nhi ngoan,làm nhanh thì tốt rồi, phu quân mừng cho ngươi."

Lưu hi nghe thấy trưởng bối cha còn muốn đẩy vào thêm, không dám cãi lời, như cũ thả lỏng thân mình, cứ như vậy đem đau đớn nuốt trôi.

"A, phu quân, ô ô ô." Lưu Hi không kiềm được khóc thút thít. Phía sau cũng được trưởng bối cha đẩy ống trúc đi vào

"Hi ca nhi, ta muốn đổ nước thuốc vào, chờ một chút." Trưởng bối cha đem nước thuốc dùng một ống trúc nhỏ dẫn vào, vách thịt nộn bên trong một gặp được nước thuốc liền không ngừng co rút lại, thẳng đến khi nước thuốc thấm vào.

Lưu hi nằm trên người phu quân, đã khóc không ra tiếng, không được đặc cách, y chỉ có thể nắm chặt tay phu quân, muốn giảm bớt đau đớn phía sau, nhưng chỗ kia làm sao có thể giảm bớt đau đớn?

Sau khi hơn phân nửa nước thuốc chậm rãi thấm vào, trưởng bối cha liền ngừng tay, đem ống trúc rỗng ruột lấy ra, lại nhân lúc cái miệng nhỏ không khép được, đem một cây gậy lớn bằng ngón trỏ đưa vào, phải như vậy, nhận lễ mới xem như kết thúc.

____________________________________

Amen, đem ống trúc đâm vào chỗ kia, tôi thấy thốn thốn các bác ạ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện