Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Vào núi


trước sau

"Phu quân, đều chuẩn bị xong hết rồi, đem những thứ này đặt cách một gian sao?" Lưu Hi đem gạo và bột mì bỏ vào trong ấm sành, đậy nắp kín, nhìn phu quân đang đứng bên cạnh sửa sang một ít đồ vật mà nói.

Lục Duy nhìn thoáng qua, ba cái bình lớn, đều chứa đầy gạo, bột mì cùng bột ngô, bột ngô là do hắn buổi sáng đem vào trong thôn nhờ người xay hộ, sau đó cho người ta một ít tiền công.

Bột ngô có thể làm rất nhiều đồ ăn, có bánh bột ngô, màn thầu, tùng bánh, tất cả đều có thể làm, có đôi khi thu hoạch không tốt, hoặc là trong nhà không có điều kiện mua gạo, mà thóc lại không thể ăn, một số người sẽ dùng bắp chế biến thành món ăn chính, cho nên rất nhiều người đều đến trong thôn nhờ xay bắp thành bột.

Lục Duy gật đầu nói: "Ừm, phòng bếp không lớn, đốt chút củi lửa là đủ, chỉ cách một gian, đem thức ăn đặt trong này xem như cũng tiện, những đồ vật để dưới hầm tạm thời chưa cần, đến lúc cần còn có thể lấy một ít đem lên trấn bán. Trừ bỏ phòng của chúng ta, bên cạnh còn hai phòng trống cùng một phòng để đồ linh tinh, tương lai có hài tử khẳng định phải dùng, đêm nay có thời gian chúng ta sắp xếp lại phòng chứa đồ, toàn bộ đem đến phòng để vật linh tinh kia rồi khóa lại, đỡ phải đem phòng ngủ trở thành cái nhà kho thứ hai."

Lưu Hi cười gật đầu: "Đều do phu quân suy nghĩ thấu đáo."

Lục Duy nhìn Tiểu phu lang câu môi, đem người kéo qua ôm vào trong ngực, mặc kệ có phải đang ở trong phòng hay không, trực tiếp hôn xuống, cũng vì lo lắng cho thân thể y mà ba ngày nay hắn phải " ăn chay", bây giờ cũng xem như cho hắn thu chút phúc lợi, dù sao Tiểu phu lang sẽ không cự tuyệt.

Quả nhiên, Lưu Hi đột nhiên bị hôn có chút hoảng loạn, tay nhỏ gắt gao hoàn bả vai phu quân, hiện tại không ở trong phòng, cũng có thể làm chuyện kia sao? Y vẫn là có chút thẹn thùng, trong nhận thức của y, sẽ không bao giờ có ca nhi phóng đãng như vậy, ở bất cứ nơi nào cũng có thể cùng phu quân thân thiết.

Lưu Hi nâng mắt nhìn phu quân, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong mắt hắn, mấy ngày nay chỉ cần phu quân ở cạnh y, đối với y vẫn là yêu thương hết mực, chưa từng làm y chịu khổ, nghĩ như thế trong lòng thoáng an tâm.

Nếu phu quân muốn, bất cứ nơi nào y cũng có thể cùng hắn thân thiết. Vì thế Tiểu phu lang hơi hơi mở ra cánh môi, mặc cho phu quân bên trong khoang miệng lộng hành, thời điểm kịch liệt nhất, y còn thử vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đáp lại, phu quân hình như đối với chuyện y đáp lại rất vui mừng nha?

Lục Duy chính là vì thấy phu lang không có dáng vẻ cự tuyệt nên mới hưng phấn như vậy, cái gì mà phu phu chỉ có thể ở trong phòng thân thiết chứ, đều là chuyện tầm phào, ở thời hiện đại nhiều kẻ còn gan bạo đến nỗi đem người yêu ra ngoài đánh " dã chiến", hắn đem Tiểu phu lang giáo huấn một chút, không cần để cho y chú ý đến nơi phải thân thiết, đem y làm quen với chủ nghĩa "bất cứ nơi nào cũng có thể thân cận", như vậy chính hắn càng được hưởng nhiều phúc lợi.

Nhưng điều Lục Duy trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Tiểu phu lang của hắn không những không cự tuyệt mà còn rất vui vẻ đáp lại hắn, đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng vươn ra, cũng rất nhanh thẹn thùng mà rụt trở về, người trong lòng hắn thật giống như một con mèo nhỏ,cẩn thận vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, tận lực đi lấy lòng hắn. Làm hắn mừng rỡ như điên, liền dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi y cùng nhau hôn đến dại ra, thẳng đến khi đem Tiểu phu lang bức đến hơi thở suy kiệt, thân thể mềm mãi ngã vào lòng ngực hắn.

Lục Duy hôn chưa đã thèm đã phải luyến tiếc rời đi, nhìn tiểu phu lang trong lòng cười nhạt xinh đẹp, quả nhiên, yêu đương là việc của hai người, hắn vui vì tiểu phu lang ngày càng chủ động, mà hắn đối với y ngày càng tốt, không chỉ bởi vì y ngoan ngoãn, mà còn vì chính y, mặc kệ là tốt hay xấu, hắn đều nhận định người này là phu lang của mình. Bất luận bên ngoài y có phải là một ca nhi ngoan ngoãn hay không, trên đời chưa có ca nhi nào có thể tác động đến tình cảm trong lòng hắn, chỉ có y, duy nhất y là có thể.

Nhưng chung quy cả hai đều chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, hắn vẫn chưa xác định được tình cảm trong lòng y, nếu chỉ có một mình hắn đơn phương, hắn là phu quân của y, tất nhiên y phải theo quy củ mà tuân theo ý muốn của hắn, đây thật sự không phải tình yêu hắn muốn, tuy rằng hắn muốn có một phu lang ngoan ngoan, nhưng đồng thời cũng muốn y làm nũng với hắn, trừ bỏ thân thể y, hắn còn muốn có được trái tim y, tình cảm của y, những gi của y tất cả đều phải là của hắn.

"Phu quân?" Lưu Hi dựa vào lòng ngựcphu quân, phát hiện phu quân nhìn y cười nhẹ, hình như là hắn đang ngẩn người, y có chút không rõ nguyên do,liền nhẹ giọng kêu.

Lục Duy câu môi, trên môi y nhẹ nhàng mổ một cái, nói: " Vừa rồi Hi nhi chủ động làm phu quân mừng chết đi được, lần sau cũng phải như vậy nữa mới tốt."

Lưu Hi nghe xong thẹn thùng mà cúi đầu, chậm rãi gật gật đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Nếu phu quân thích, lần sau.. Hi nhi cũng sẽ chủ động như vậy."

"Hi Nhi đúng là Đại bảo bối của phu quân, đi, chúng ta làm cơm chiều ăn xong liền nghỉ ngơi, ngày mai mang ngươi lên trên núi." Lục Duy vững vàng mà bế Tiểu phu lang lên, nhẹ giọng cười nói.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu phu lang cứ theo lẽ
thường làm cơm sáng, giặt sạch quần áo, lúc này mới trở về gọi phu quân rời giường.

Lục Duy còn đang trong giấc mộng, nghe thấy thanh âm Tiểu phu lang nhu nhu mềm mại liền mở to mắt, vừa vặn liền thấy nhân nhi ở trước mặt hắn, ôm lại đây hôn một chút, bất mãn nói: "Không phải tối hôm qua nói thân thể không thoải mái sao? Hi Nhi tại sao lại thức sớm như vậy?"

Lưu Hi bị phu quân ôm, nằm ở trong lòng ngực hắn, cười mở miệng: "Thân thể Hi nhi vì được phu quân bôi dược nên tốt lên rất nhiều rồi, liền muốn thức sớm một chút lên nấu cơm sáng cho phu quân, hơn nữa Hi Nhi còn làm một giỏ đồ ăn, một hồi có thể mang vào núi."

Lục Duy ôm người ngồi dậy, lưu luyến mà rời, người cổ đại làm việc và nghỉ ngơi thật quá quy luật, làm cho hắn muốn ngủ nướng cũng phải xấu hổ một phen, đành phải thức dậy cho Tiểu phu lang giúp hắn mặc quần áo.

Sau khi ăn cơm sáng xong, Lục Duy cõng cái sọt, bên trong có vài món công cụ như xẻng hay sài đao, trong nhà có duy nhất cái cũng tiễn cũng mang theo nốt. Hắn nghĩ, nếu trong núi vài con thú, vậy cũng không cần phải lãng phí, săn vài con trở về làm thêm vài món cho phu lang ăn, tuy rằng hắn chưa bao giờ luyện qua cung tiễn, nhưng nhắm chuẩn vẫn có thể, chắc hẳn cũng không quá khó?

Tiểu phu lang cầm theo cái giỏ, bên trong là đồ ăn y làm, đây là cơm trưa của hai người, cả hai thừa dịp vẫn còn sớm liền đi vào núi.

Đường vào núi không tính là quá khó đi, chính là cỏ dại mọc thành cụm, Lục Duy suy xét đến thân thể Tiểu phu lang, thả chậm cước bộ, đi một chút liền dừng một chút, rất có cảm giác cùng phu lang đi " picnic" trong núi.

Đường vào núi có rất nhiều cỏ dại hoa dại không biết tên, thỉnh thoảng có một hay hai con thỏ hoang chạy qua, còn lại là tiếng kêu của côn trùng hoặc chim chóc.

Đây là lần đầu tiên Lưu Hi vào núi, trước kia thời điểm y ở nhà đốn củi, đều chỉ dám đi gần đỉnh núi, ở nơi đó trụi lủi, chỉ có thưa thớt một ít cây, xung quanh còn có rất nhiều người, chưa từng vào sâu trong núi như này. Y một tay bị phu quân nắm, một tay cầm theo giỏ, từng bước mà đi phía sau phu quân, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn mấy con vật xung quanh.

"Hi Nhi, mệt rồi sao?" Lục Duy quay đầu lại đối với nhân nhi nói, hắn cầm sài đao ở phía trước mở đường.

"Phu quân, Hi Nhi không mệt." Lưu Hi cười, đột nhiên trước mắt chạy tới một con thỏ, y có chút kích động mà hô: "Phu quân, nhìn kìa... con thỏ!"

Lục Duy theo tầm mắt y nhìn qua, quả nhiên là một con thỏ con xám xịt, lại còn rất béo, ở hiện đại, được ăn mấy món thôn quê dân dã thế này có mắc chút cũng đáng giá.

Lục Duy nhìn Tiểu phu lang biểu tình kinh hỉ, giật mình, lôi kéo y liền đi: "Hi Nhi, chúng ta cùng bắt nó."

Con thỏ béo chạy không nhanh lắm, Lục Duy hai người vẫn luôn không nhanh không chậm mà đi theo phía sau nó, thẳng đến khi nó chạy vào một cái lỗ nhỏ.

"Phu quân, thỏ béo chạy vào đây!" Lưu Hi kích động mà nói, một đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Lục Duy.

Lục Duy bật cười, tiểu phu lang cũng nhìn ra con thỏ này béo rồi, hắn duỗi tay đem cỏ vén qua một bên, đem toàn bộ cửa động đều lộ ra, bên trong có một con thỏ nhỏ, ước chừng khoảng sáu con như vậy, mà con thỏ béo vừa nãy chạy vào lại không thấy đâu.

Lưu Hi tò mò mà nhìn thỏ con, trên mặt đầy vẻ kích động muốn giấu cũng không được, Lục Duy ở bên tai y nhẹ giọng nói: "Hi Nhi, có muốn nuôi thỏ con không?"

Lưu Hi ngạc nhiên mà nhìn hắn, vội vàng gật đầu, y thích nhất là mấy động vật nhỏ lông xù nha, cực kì đáng yêu.

Lục Duy hiểu ý, liền nói tiểu phu lang đứng chờ ở đây, chính mình đi ra phía trước, nâng mấy con thỏ nhỏ vừa mở mắt đem đi, chỉ để hai con ở lại, bằng không thỏ béo trở về sẽ thương tâm đến chết mất.

Lục Duy đem con thỏ đưa cho Tiểu phu lang xem, nói: "Chúng nó vừa mới mở mắt, trở về dùng chút nước cùng rau xanh là có thể nuôi lớn, để lại hai con thỏ nhỏ cho mẹ của chúng."

Lưu Hi cười gật đầu, nâng thỏ nhỏ trên tay yêu thích đến không nỡ buông.

Lục Duy đem ba con thỏ nhỏ để vào trong sọt của mình, nắm tay Tiểu phu lang tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi, đôi mắt tiểu phu lang đều chăm chú dáng lên người thỏ con, Lục Duy một bên mở đường, một bên nhắc nhở y nhìn dưới chân, trên mặt luôn mang dáng vẻ sủng nịch.

"Phu quân, ta đưa thỏ con cho ngươi." Lưu Hi ngượng ngùng nói, y chỉ mải lo xem thỏ mà quên nhìn đường, đều là ăn vạ trông cậy vào phu quân mới không bị ngã.

Lục Duy đem con thỏ bỏ vào trong sọt, vừa đi vừa nói: "Còn một đoạn đường ngắn nữa liền đến nơi, trước kia ta phát hiện ở nơi đó có rất nhiều dược liệu, lần này muốn đào một ít đem về trồng trên đất nhà."

"Ân." Lưu Hi đáp một tiếng liền ngoan ngoãn theo sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện