Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Béo rồi sao?


trước sau

Bên dòng suối nhỏ đã có rất nhiều ca nhi ở đó tẩy sạch quần áo, ngẫu nhiên sẽ có một hai ca nhi đang nói cười bàn chuyện phiếm, thấy có ca nhi khác lại đây cũng sẽ chào hỏi một cái, nhưng đa số vẫn an tĩnh ở một chỗ giặt cho xong y phục, có mấy ca nhi thấy Lưu Hi lại gần, cũng cười vẫy tay hòa ái.

Lưu Hi thẹn thùng mà cùng mọi người chào hỏi qua, mang theo Tiểu Hoàng ở trên tảng đá ngồi xổm xuống, hôm nay Tuấn ca nhi không đến, không biết là chưa thức hay do thân thể không khỏe, trong tiềm thức Tuấn ca nhi luôn đến sớm hơn y.

Ban đầu nhìn thấy Thông ca nhi từ đằng xa, phu quân co nói qua y không thường tới nơi này giặt quần áo, cho nên Lưu Hi liền một mình ở nơi này giặt quần áo, tay nhỏ hết sức xoa nắn quần áo. Tiểu Hoàng trung thành ngồi bên cạnh y, thỉnh thoảng lại lắc lắc cái đuôi, thoạt nhìn rất có linh tính.

"Hi Nhi, ngươi hôm nay sao tới sớm như vậy?" Vương Tuấn bưng bồn gỗ đi tới, cười cùng y chào hỏi, sắc mặt trừ bỏ có chút tái nhợt, những cái khác xem qua vẫn còn rất tốt. Còn có mấy ca nhi tương đối quen mắt, thời điểm đem cơm qua phu quân đã có gặp qua, bất quá cũng không biết nên xưng hô thế nào.

Lưu Hi ngẩng đầu cười lên tiếng: "Hôm nay thức sớm."

"Hi ca nhi, đây là tiểu cẩu là ngươi nuôi sao? Thật xinh đẹp." Một ca nhi khác thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh, thấy tiểu cẩu đáng yêu, liền hâm mộ nói.

"Ân, phu quân nói nuôi để giữ nhà." Lưu Hi nhẹ giọng đáp.

"Hi ca nhi, ngươi một hồi có đi " thải lộ "hay không? Mấy ca nhi chúng ta đều hẹn một lát nữa đi cùng nhau". Ca nhi bên cạnh thoạt nhìn rất hay bắt chuyện, một bên giặt quần áo một bên mời Lưu Hi đi thải lộ.

"Thải lộ" là ước định của nơi này, cách một đoạn thời gian, giống như một lễ hội nhỏ dành cho ca nhi để kết thêm bằng hữu, ca nhi có thể cầm theo rổ hoặc là cõng cái sọt đi đến trước núi, hái trái cây, rau dại, hoặc là bất cứ thứ gi có thể ăn, thỉnh thoảng có thể đi ra ngoài đi một chút, có đôi khi thu hoạch lớn, còn sẽ nhặt được một ít gà trứng rừng gì đó, hán tử cũng không quá quan tâm, dù sao bọn họ chỉ cần làm xong việc nhà, đi ra ngoài một chuyến cũng không phải chuyện gì to tát.

Lưu Hi hơi hơi ngẩng đầu, có chút mê mang mà suy tư một chút, phu quân nói ngày thường có thể cùng nhiều ca nhi giao tiếp, kết giao vài bằng hữu, mà tối hôm qua y cũng đáp ứng với phu quân, làm xong việc nhà liền xuống ruộng giúp hắn, vậy hiện tại nên làm sao bây giờ?

Tiểu phu lang đầu nhỏ như hạt dưa thật sự nghĩ không ra cách,y ấp úng mở miệng nói: "Các ngươi khi nào đi? Ta có thể đi về hỏi phu quân trước được không?"

Thanh ca nhi chính là ca nhi vừa nãy mời y đi thải lộ,nghe y hỏi hắn cười mở miệng nói: "Đương nhiên có thể, chúng ta tính giặt xong quần áo rồi về nhà cho gà ăn xong sẽ đi, sẽ tập hợp ở trước thôn, trước núi đường dễ đi, lại không xa, đại khái đi một hai canh giờ liền trở về, còn phải đưa cơm cho hán tử đang làm việc dưới ruộng, cũng không thể đi quá lâu."

Vương Tuấn ở bên cạnh nghe xong, cũng cười nói: "Hi Nhi, ngươi còn chưa có đi thử ngọn núi phía trước đúng không, nơi đó rất nhiều thứ, đường cũng dễ đi, ngươi nếu muốn đi, có thể theo chân bọn họ sẵn tiện kết thêm bằng hữu."

Lưu Hi đem quần áo đều giặt xong, có chút tò mò hỏi: "Tuấn ca nhi ngươi có đi không?"

"Ta không đi, phu quân bắt ta hai ngày nay phải ở nhà nghỉ ngơi, không được đi loạn." Vương Tuấn cười nói, bất quá trên mặt vẫn rất hạnh phúc.

"Ân, vậy ta nếu có rảnh sẽ qua thăm ngươi, ta đi về trước." Lưu Hi nhìn Tuấn ca nhi cười nói, sau đó cùng các ca nhi khác chào hỏi, rồi mang theo Tiểu Hoàng về nhà.

Lục Duy cũng vừa thức, đi ra khỏi phòng, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện Tiểu phu lang đem mấy việc nhà đều làm xong rồi, trong lòng thích ý, quả nhiên Tiểu phu lang của hắn thực có khả năng đảm việc nhà.

Lục Duy lại đi đến đất trồng rau, phát hiện dược liệu mấy gieo ngày trước sinh trưởng không tồi, nhìn rất có tinh thần, hắn nhướng mày, nghĩ hôm nay còn phải làm chút gi đó. Nhà hắn chỉ có hai mẫu đất, hắn tính toán muốn xới đất, thời gian một ngày cũng đủ rồi, hôm nay phiên loại, ngày mai còn muốn đem mạ cấy tốt.

Gạo ở nơi này cùng gạo ở hiện tại có chút không giống nhau, chúng nó tuy rằng cũng phải trồng dưới nước, nhưng là chỉ cần đất có chút ướt là đủ rồi, không cần quá nhiều nước, chỉ cần đúng giờ bón phân. Mà mỗi một thôn đồng ruộng đều liền sát cạnh nhau, chờ đến khi mạ lớn chút đều thống nhất lại đây tưới tiêu, thật sự tiện lợi, thời điểm thu hoạch gạo, lại dùng bùn đất đem nguồn nước chặn lại, để dành làm nguồn nước sinh hoạt.

Đất ở nơi này thật sự rất tốt, thời điểm biết điều này, Lục Duy thực sự cảm thán ý nghĩ của cách sống "dựa núi ăn núi", "dựa sông ăn sông". Nói như thế nào nhỉ? Tựa hồ đặc biệt hấp dẫn người, không có phân tranh, không có tâm kế, tất cả mọi người chỉ cần quản tốt mẫu ruộng của mình là được, ngẫu nhiên còn lên núi kết bằng hữu xem như cũng là một chuyện vui, cuộc sống cứ như vậy mà bình đạm trôi qua.

Chỉ có một việc không xác định được chính là hạn hán, trong trí nhớ, thời đại này xem ra vẫn còn an ổn, không có chiến tranh, sinh hoạt của dân chúng hàng năm cũng xem như mưa thuận gió hòa. Dù sao hắn chỉ cần cùng Tiểu phu lang hạnh phúc cả đời là được, những việc khác đều không liên quan đến hắn.

"Chi a"

Lưu Hi bưng bồn quần áo từ bên ngoài cửa tiến vào, theo sau là Tiểu Hoàng đang vẫy đuôi.

Lục Duy nghe thấy thanh âm ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tiểu phu lang ngoan ngoãn mà đi vào, y hôm nay mặc một kiện bố sam bình thường, vạt áo ướp đẫm một chút sương sớm, mái tóc đen chỉnh tề cột gọn ở phía sau, trong bồn là quần áo đã giặt sạch, Tiểu Hoàng cẩu còn theo ở phía sau, nhìn dáng vẻ nó được tự do mà không ngừng vui sướng.

"Phu quân, ngươi thức rồi." Lưu Hi thấy phu quân liền tự động cong lên một nụ cười, bưng bồn gỗ đi tới.

"Hi Nhi nhanh như vậy đã giặt quần áo xong rồi sao? Có mệt hay không?" Lục Duy giúp phu lang đem quần áo phơi lên sào trúc, nụ cười ấm áp vẫn treo trên mặt.

"Hi Nhi không mệt, phu quân đã ăn sáng chưa?" Lưu Hi đứng ở bên cạnh nhẹ cười giúp phu quân đưa quần áo lên phơi mà hỏi.

"Lại gấp, phu quân chờ Hi Nhi về rồi cùng nhau ăn." Lục Duy mỉm cười, đem bồn gỗ cất đi, nắm tay Tiểu phu lang liền đi vào buồng trong, bên trong đã dọn sẵn bữa sáng tiểu phu lang chuẩn bị,có cháo trắng, màn thầu, rau ngâm cùng canh trứng. Ở nông thôn, đây quả
thật đã là một bữa sáng phong phú.

Lục Duy đang giúp tiểu phu lang múc cháo, ánh mắt chuyên chú, động tác thành thạo, khóe miệng ngậm cười, xem Tiểu phu lang một trận mặt đỏ, phu quân thật là làm cái gì đều hoàn hảo như vậy.

"Phu quân." Lưu Hi nhớ tới lời mời vừa nãy của Thanh ca nhi, muốn hỏi ý kiến phu quân.

"Hửm?" Lục Duy lên tiếng, đem cháo đặt trước mặt phu lang, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn y, cười nói: "Hi Nhi có việc gì thế?"

"Mới vừa rồi Thanh ca nhi cùng thôn có mời Hi Nhi đi " thải lộ ", Hi Nhi không biết có nên đi hay không?" Lưu Hi ngoan ngoãn đáp, y có thói quen muốn phu quân quyết định mọi chuyện.

Lục Duy tâm tư xoay vài vòng, cũng suy nghĩ cẩn thận, chắc là tiểu phu lang khó xử vì một bên đã hứa sẽ giúp hắn một bên lại muốn đi thải lộ, nghĩ như vậy hắn câu môi nói: "Hi Nhi nói cho phu quân biết, Hi nhi có muốn đi không?"

Lưu Hi ngẩng đầu nhìn phu quân liếc mắt một cái, khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hi Nhi ban đầu có chút muốn đi, chính là Hi Nhi cũng đã hứa sẽ giúp phu quân rồi." Nói xong có chút hối hận, y sao lại có lòng tham như vậy? Không có phu lang nhà nào lại như thế này?

Lục Duy buồn cười mà nhìn Tiểu phu lang, cầm lấy màn thầu xé một nửa nhét vào miệng y, nhìn hai má y phồng lên cố gắng nhai nuốt, không khách khí mà cười ra tiếng tới: "Hi Nhi thật giống một chú hamster nhỏ."

Lưu Hi chớp chớp mắt nhìn phu quân, trong miệng còn chưa ăn xong màn thầu, cũng không thể đáp lại.

"Hi Nhi muốn đi cứ đi, phu quân lại chạy không được, chờ ngươi trở về lại lại giúp ta là được rồi, bất quá, thời điểm đi phải cẩn thận chút, đừng để bản thân bị thương" Lục Duy dùng ngón tay cái giúp Tiểu phu lang lau mảnh vụn màn thầu dính bên mép miệng, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa mở miệng nói, "Hi Nhi nhớ kỹ, ngươi đi chính là đi chơi, bản thân thấy vui là được, phu quân không cần ngươi vất vả nuôi gia đình, thích cái gì liền mang một chút về. Nếu Hi Nhi không cẩn thận lam chính mình bị thương, hoặc làm bản thân mệt ——"

Lục Duy nói đến một nửa liền mỉm cười nhìn Tiểu phu lang, mà tiểu phu lang lại không biết hắn bụng dạ khó lường, ngây ngốc hỏi: "Nếu Hi nhi lỡ làm mình bị thương thì phải làm sao bây giờ?"

Lục Duy ngước mắt, nhìn chằm chằm hạ bộ của y, dụ hoặc nói: "Nếu tự làm mình bị tương, vậy phu quân chỉ đành làm Hi nhi mấy ngày đều không thể rời giường, mỗi ngày đều khi dễ ngươi, cho cái tội ngươi không biết nghe lời."

Khuông mặt nhỏ của Lưu Hi hồng như muốn lấy máu, nếu là hán tử khác nói với phu lang như vậy, chắc chắn là muốn răn đe trách phạt.Thế nhưng phu quân của y chính là không có ý như vậy, y tự nhiên cũng hiểu ý của phu quân khi nói mấy ngày không rời giường là ý gi, hiển nhiên cũng không có ý định phạt y, mà là muốn làm y, phỏng chừng y mỗi ngày sẽ bị hắn khi dễ đến phát khóc mất.

Lưu Hi quẫn bách mà nhìn phu quân, thanh âm nho nhỏ: "Hi Nhi không dám, lời phu quân nói Hi Nhi đều nhớ kỹ."

Lục Duy đìa giỡn Tiểu phu lang một phen, hiển nhiên cũng vừa lòng bắt đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp một chút đồ ăn vào bát y,nhìn y rõ ràng thẹn thùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn cho xong, trong lòng Đại ác ma được một phen thỏa mãn.

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Hi đứng ở trong phòng bếp rửa chén, một bên rửa một bên phát ngốc, ngay cả khi phu quân đứng ở bên cạnh lúc nào cũng không phát hiện.

Lưu Hi cảm thấy nếu y còn như vậy rất nhanh sẽ phát tướng, phu quân luôn không ngừng vỗ béo y, bụng luôn được ủ no, mỗi ngày còn cho y một ly nước đường đỏ,y duỗi tay nhéo nhéo khuông mặt nhỏ của chính mình, nơi đó giống như một tảng thịt dày?

Lục Duy đứng ở bên cạnh, nhìn động tác của phu lang, tất cả đều thu vào trong mắt, trên mặt đều là ý cười, Tiểu phu lang ngốc manh thật là đáng yêu. Hắn duỗi tay ôm y, ở bên tai y nhẹ nhàng bật hơi: "Hi Nhi làm gì thế? Ta thấy ngươi ngẩn người lâu rồi."

Lưu Hi đột nhiên nghe được thanh âm phu quân, kinh ngạc một chút, sau cảm nhận được bàn tay phu quân ở trên eo y lưu luyến không rời, lại tận lực thả lỏng, phối hợp với động tác của phu quân.

"Phu quân, Hi Nhi có phải béo lên rồi không?" Lưu Hi nhẹ nhàng hỏi.

Lục Duy bật cười, thì ra Tiểu phu lang phát ngốc là bởi vì chuyện này, hắn duỗi tay xoa eo tiểu phu lang, trên đó chỉ có một tí xíu thịt, hắn bất mãn mà bĩu môi: "Nào có, Hi Nhi quá gầy, phu quân buổi tối ôm không thoải mái, lại dưỡng béo một chút nữa, ôm mới thoải mái, bằng không Hi Nhi mỗi buổi tối đều vất vả như vậy, phu quân đau lòng chết đi được ~"

Lục Duy cảm thấy Tiểu phu lang hiện tại đã tốt lắm rồi, khung xương của y vẫn đang trong giai đoạn phát triển, cả người thoạt nhìn chính là nhu nhược, hơn nữa thân thể mềm dẻo, Tiểu phu lang lại nghe lời, thích hợp làm các loại vận động trên giường, ôm không thoải mái kỳ thật cũng chỉ có một chút, đa phần hắn vẫn rất thỏa mãn với thân thể vùa trắng lại vừa nộm mềm của y. Đương nhiên,dưỡng béo một chút cũng tốt, bất quá, quan trọng nhất vẫn là thân thể khỏe mạnh, béo hay gầy cũng đều được.

__________________________________________________

Còn 16 chương nữa là chúng ta phải chào tạm biệt cặp đôi phát đường " CỰC MẠNH" này rồi. Các bác có bộ nào hay mà vẫn muốn được Edit thì nói với tôi nhé, hồi chiều đã có một bác yêu cầu tôi Edit bộ " Cường thế tướng công quai phu lang", nghe tên các bác cũng đủ biết thuộc thể loại gi rồi đúng không? Tôi vẫn đang cân nhắc, các bác có bộ nào cứ yêu cầu với tôi nhé "v") thấy được tôi sẽ Edit ngay, Cám ơn các bác đã ủng hộ Bạch Cẩu ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện