Một bữa cơm trưa cùng những trò đùa giỡn nhỏ, phu phu Lục Duy cuối cùng cũng ăn xong, Tiểu phu lang bị trêu ghẹo đến nỗi khuôn mặt biến thành hồng hồng, trên tay thuần thục đem đồ dọn vào trong rổ, xong liền cùng phu quân ngồi một chỗ cùng sờ sờ thỏ con.
Hình thức hai người ở chung, làm cho các ca nhi sợ ngây người, nguyên do vì nghĩ Hi ca nhi bị phu quân trách phạt, không nghĩ đến thì ra là được phu quân sủng, không có mắng y, ngược lại còn vừa nói vừa cười.
Lại nhìn một vài hán tử xung quanh, bọn họ đều trưng ra bộ mặt xem thường, nuôi thỏ có cái gi hay, không có thịt, còn lãng phí lương thực, còn lại một ít hán tử thì nổi hứng tò mò, Lục Duy cũng quá sủng phu lang rồi.
Có người tò mò, tự nhiên cũng sẽ đến gần, một hán tử ngồi gần phu phu Lục Duy liền chủ động mở miệng nói: "Lục Duy, ngươi cũng thật sủng Tiểu phu lang nhà ngươi." Phu lang của hắn ngồi bên cạnh, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, nghe thấy nói chuyện, liền ngẩng đầu nhìn Hi ca nhi một cái, ca nhi này thật lợi hại, có thể làm phu quân vui đến như vậy.
Lục Duy vốn dĩ muốn vội vàng xem xét con thỏ, nghe thấy hỏi chuyện, có chút ngây người. Hắn xuyên tới cũng không lâu, tuy rằng đối đối với quy củ nơi này không quá hài lòng, nhưng vẫn tận lực thích ứng, chỉ vì giao tiếp không nhiều, cũng sợ bị cô lập.
Lúc trước thời điểm hắn học trung học có nghe thầy nói qua, một triều đại có thể xảy ra biến hóa lớn, nếu ngươi không có đủ năng lực, nếu ngươi không phải một vĩ nhân, tùy tiện thay đôỉ nó chính là ý đồ đánh vỡ nó, có thể hiểu nó giống như cuộc khởi nghĩa của nông dân, đầu tiên là chiếm thế thượng phong, cuối cùng là rơi xuống vực sâu vô tận.
Lục Duy tất nhiên không có khả năng làm những việc ngốc như vậy, tự dưng nhảy ra chỉ trích chế độ cưới gả của bọn họ, hắn vốn dĩ không phải một kẻ tùy tiện hành động, có thể nói cách khác, hắn muốn làm việc một cách có hiệu quả và hữu ích. Trước kia hắn là cô nhi, học tất cả, cái gi cũng thử làm, bất quá cũng chỉ muốn làm cho bản thân được sống tốt chút.
Hắn cũng không dám ở triều đại xa lạ này tùy tiện thay đổi quy củ lâu đời của người dân, vạn nhất người khác đem hắn coi như " dị loại" đi thiêu chết thì phải làm sao, hắn còn nhớ rõ có một nhân vật tên Nicolaus Copernicus bởi vì đưa ra giả thiết tùy tiện trái ngược với những gi mặc định nên bị thiêu chết, hắn không muốn làm Nicolaus Copernicus thứ hai, việc đó cũng quá ngu xuẩn, hắn tốt nhất vẫn nên làm một nhân vật bình thường, chỉ cần được ôm tiểu phu lang sống vui vẻ yên ổn qua ngày là tốt rồi.
Lục Duy nhìn Tiểu phu lang đang ngồi bên cạnh, y ở phía sau cười nhẹ nhìn hắn, chớp chớp mắt nhìn sang. Nói hắn ích kỷ cũng tốt, không nói cũng được, vĩ nhân cũng không dễ làm như vậy, càng không thể để một nông dân bình thường như hắn đảm đương chức vụ chim đầu đàn. Huống chi hắn chỉ có một mình, hơn nữa tương lai mọi thứ đều phát triển, quy củ mới thay thế những cái cũ, sự việc có trên đời đến một lúc sẽ phát triển là điều tất nhiên,có câu " cực thịnh tất suy".
cực thịnh tất suy: sự vật phát triển đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.
Vậy hắn hà tất phải xem náo nhiệt làm gi, nếu hắn là nữ, dù có được xuyên trở về, cũng không thể thay đổi những quy của đối với nữa nhân, cái gì "Tam tòng tứ đức", còn có tục bó chân, đừng có nghĩ ngươi là một nữ nhân hiện đại xuyên qua liền cho rằng có năng lực thay đổi, khái niệm nam nữ bình đẳng, việc này thật đúng là xa vời, còn không bằng cứ ngoan ngoãn tuân theo quy củ vốn có.
Bất quá, nếu không động đến những suy nghĩ cổ hữu của dân, cũng có thể tự mình đề xuất ý kiến, xem như không có vấn đề gi đi? Lục Duy cảm thấy bản thân thật giống một hiệp sĩ chính nghĩa, bất quá cái tâm tư này, còn không phải là vì sủng phu lang nên mới có ý nghĩ đột ngột như vậy sao! Thật sự đúng là như vậy!
Lục Duy chỉ sửng sốt một giây, không ai biết hắn suy nghĩ nhiều như vậy, hắn cười nói: "Ta nào có sủng y quá đáng, Hi Nhi ngoan ngoãn, bình thường việc trong nhà đều được y hoàn thành tốt, buổi tối lại rất phối hợp với ta, bên ngoài có chút chuyện vui, tự nhiên cũng muốn chia sẻ cho y một chút.
Lưu Hi nghe thấy phu quân cùng người khác nói chuyện, chỉ có thể an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh, lại nghe đến cái gi mà thời điểm buổi tối thật phối hợp, lỗ tai nhỏ thoáng đỏ một chút, phu quân quả nhiên rất vui mừng vì y chịu phối hợp nha.
Vị kia hán tử dường như vẫn chưa tin lời hắn nói, lại hỏi: "Vạn nhất sau này y sẽ vì được sủng mà kiêu ngạo, làm ra mấy việc không đứng đắn, vậy chính là không nể mặt ngươi."
Lục Duy bật cười, đem Tiểu phu lang ôm vào trong ngực, mang theo chút nhàn nhạt kiêu ngạo, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Đã cưới phu lang thì chính là việc của hai người trong cuộc, nếu có bất quá phạt ở nhà là được, thời điểm ở bên ngoài, cũng nên tốt với phu lang nhà mình một chút, ngươi xem, không phải phu lang nhà ngươi nhìn cũng thật ngoan ngoãn sao? Phu lang cũng chỉ là của một mình ngươi, ở nhà cũng muốn nghe lời ngươi,vì cái gi mà phải lo lắng?"
Lời này của Lục Duy hiển nhiên là đã lựa lời nói giảm nói tránh nhất có thể, không thể làm người ta cảm thấy hắn là đang lên mặt dạy đời, xét ra thì hắn ở chỗ này cũng chỉ là một thân cô nhi, lời nói cũng không có mấy trọng lượng, nhưng cũng có thể biểu đại một chút thiện ý đối với ca nhi cho người khác hiểu.
Lục Duy cảm thấy thực vừa lòng, rốt cuộc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, đây chính là những kĩ năng năm đó đã chuẩn bị.
Ương ca nhi ngồi bên cạnh một hán tử khác tình cờ nghe thấy được lời Lục Duy nói, trong lòng có chút hỗn tạp, thì ra những việc Hi ca nhi làm là như vậy, không thể không nhắc đến, chỉ cần ngày thường y đem việc đều hoàn thành tốt, buổi tối lại phối hợp với phụ quân trên giường, chỉ cần như vậy đã có thể làm phu quân vui rồi sao?
Hán tử kia nghe xong, cảm thấy rất có lý, quay đầu lại nhìn thoáng qua phụ lãng của mình, đích xác như
những gi Lục Duy nói, ngày thường y cũng làm việc nhà, hầu hạ cũng tốt, chuyện đồng áng cũng có thể hỗ trợ, có đôi khi bản thân hắn có hơi khắc nghiệt với y, kỳ thật cũng nên đối tốt với y một chút.
Lục Duy nói, thanh âm không lớn không nhỏ, ca nhi cùng hán tử xung quanh đều nghe thấy được, mọi người tâm tư bất đồng. Hán tử có suy nghĩ giống nhau, đích thực giống như những gi Lục Duy nói, kỳ thật những việc phu lang của mình làm đều không tồi, đối tốt với y một chút cũng không phải vấn đề gi lớn. Mà ca nhi thì có chút e lệ, không nghĩ tới Lục Duy vì họ mà nói tốt một chút trưởng mặt phu quân, nếu thật sự giống như những gi hắn nói, vậy về sau làm nhiều chuyện nhà chút, ngoan ngoãn một chút, hẳn là sẽ được phu quân cưng chiều.
Lục Duy không chút nào biết về cái " hiệu ứng màu hường " hắn mới vừa tỏa ra, cũng không nói gi thêm, dù sao cũng không liên quan tới hắn, nói nhiều quá sẽ khiến người khác phản cảm, nếu như vậy đối với hắn cũng tiểu phu lang cũng không phải chuyện tốt.
Một ít hán tử sau khi ăn cơm xong, liền đem phu lang đuổi về nhà, để bọn họ về nhà cho gia cầm gia súc ăn xong khẳng định sẽ lại tới, tới lúc đó ngữ khí sẽ không còn lạnh nhạt như vậy nữa, bọn họ chuẩn bị thử phương pháp của Lục Duy, đối với phu lang khách khí chút, làm tốt công việc, ở bên ngoài cũng sẽ đối tốt với phu lang.
Lưu Hi không rõ nguyên do, y cũng không biết khi nãy phu quân có nói gi không đúng, chỉ biết phu quân khen y, trong lòng có chút ngọt ngào. Lúc này đã có rất nhiều người trở về, y nhẹ giọng hỏi phu quân bên cạnh: "Phu quân, chúng ta cũng trở về được không?"
Lục Duy vốn muốn gom hết mớ bắp còn lại rồi mới về, bất quá ở nơi này còn có tiểu phu lang cùng thỏ con, còn có một rổ nấm, hắn quyết đoán quyết định đi trở về, trước tiên đem đồ vật xử lý tốt, việc thì để mai làm cũng được, không thấy còn nhiều người còn chưa làm xong đã muốn về rồi sao?
"Đi, chúng ta cũng trở về, trước đem thỏ con mang về nhà, để nó đói bụng thì biết làm thế nào đây?" Lục Duy đem Tiểu phu lang kéo tới, vỗ nhẹ phủi sạch bụi đất phía sau cho y, sủng nịch nói.
"Ân." Lưu Hi gật gật đầu, tay nhỏ nắm bàn tay to của phu quân, rổ đã bị phu quân tranh cầm, y chỉ có thể ôm thỏ con lẽo đẽo theo sau.
Hán Tử lúc nãy hỏi chuyện nhìn phu phu Lục Duy đã đi xa,lúc này mới đem phu lang của mình cũng kéo lên, ngữ khí hòa hoãn không ít: "Trở về làm xong việc nhà, liền nghỉ ngơi một chút, buổi chiều qua đây trễ chút cũng được."
Ương ca nhi có chút kinh ngạc, liền vội vàng đồng ý theo sau, đi vào trong ruộng đem rổ bắp cầm lên rồi nhanh chân về nhà. Y quyết định, khi nào rảnh nhất định phải sang học hỏi Hi ca nhi, hỏi một chút ngày thường y thường làm những gi, thế nên phu quân y mới sủng y như vậy.
Tiểu phu lang ngốc nghếch đang ôm một con thỏ ngốc manh, liền không biết chỉ vì vài câu nói của phu quân, mà bây giờ y lại biến thành đối tượng để các ca nhi khác noi theo. Nhìn y là biết, phỏng chừng cũng do bản tính ngây ngốc đi, nếu không có phu quân khẳng định đều phản ứng không kịp.
"Hi Nhi, con thỏ sao rồi? Đi qua phòng tạp vật lấy cái sàng lớn hơn đi." Lục Duy ở bên cạnh giếng múc nước lên, chuẩn bị rửa nấm, lại hô to hướng phu lang đang ở trong phòng.
Bất quá khi hắn nhìn vào trong cái thùng gỗ, những con cá trắm cỏ không ngừng nhảy vang dội, có chút bất đắc dĩ, quyết định để lại một con đêm nay ăn, mấy con còn dư thì để ở một cái thùng gỗ khác, trong lòng có suy nghĩ, khi nào rảnh thì làm một chỗ nuôi cá, cứ đặt ở giếng hình như không quá thuận tiện.
Thân thể của tiểu phu lang khẳng định phải bồi bổ nhiều, về sau thịt cá cũng phải dùng nhiều, càng cần có chỗ nuôi thả, cũng không phải hắn không nghĩ tới không gian, bất quá nơi đó hắn cũng để một ít đồ, hắn không muốn quá ỷ lại vào nó, cứ xem không gian như đồ dự phòng mà xài là được rồi. Cũng may mắn hôm trước hắn có mua không ít thùng gỗ cùng sàng đan, những thứ này tất nhiên không thể thiếu.
"Phu quân, Hi Nhi lập tức mang tới." Lưu Hi nghe thấy hắn kêu, vội vàng buông con thỏ trên tay, đi đến phòng tạp vật lấy cái sàng ra.
"Phu quân, ngươi muốn làm gì?" Lưu Hi cầm cái sàng đứng ở bên cạnh nhìn, lúc này thùng gỗ chứa đầy nước, bên cạnh rổ là nấm nâu do y hái về.
Lục Duy cũng không ngẩng đầu lên, đem nấm trong rổ cẩn thận để vào trong nước, cười nói: "Đem nấm rửa sạch, đêm nay cho ngươi ăn thử canh nấm nấu với đầu cá, mặt khác, cách này có thể giúp nấm không bị hư, thời điểm muốn ăn liền có thể ăn. Nói đến cá, trước cứ nuôi ở thùng gỗ này đi, để dưới giếng quá bất tiện."
Lưu Hi ngoan ngoãn mà ngồi xổm một góc, đem cái sàng đặt bên cạnh, một đôi tay nhỏ trắng nõn cũng vói vào trong nước cẩn thận mà rửa sạch nấm, còn thẹn thùng mà nhìn phu quân cười cười: "Hi Nhi cũng tới hỗ trợ, phu quân rất thích ăn nấm sao?"
"Lấy ghế nhỏ ngồi lên đi, phu quân dạy ngươi lựa nấm." Lục Duy mỉm cười nói, ánh mắt nhìn tiểu phu lang có chút sủng nịch, lần hái nấm này ước chừng cũng được vài cân, để vào cũng chiếm hơn nửa thùng, cũng không ít, hơn nữa còn có rất nhiều loại, mỗi loại hái một ít, nhiều nhất vẫn là nấm hương, mặt khác còn có nấm rơm cùng một ít nấm hạnh bào.
"Ân." Lưu Hi cười nhẹ, xoay người lấy ra hai cái ghế nhỏ, mỗt người một bên ngồi rửa nấm, không khí ấm áp.