Lưu Hi dựa theo con đường từng đi qua mà trở về, rốt cuộc cũng đem việc cần nhớ làm xong, như vậy liền không cần nhớ nữa, hơn nữa lần sau còn có thể cùng Thông ca nhi đi hái nấm, còn muốn kêu thêm Tuấn ca nhi, không biết tiểu bảo bảo có quậy y hay không.
Lưu Hi tâm tình tốt mà đi trên đường, bưng bồn gỗ, bên cạnh là Tiểu Hoàng, gió nhẹ thổi qua, cũng thổi bay vài sợi tóc đen của y. Bởi vì sắc trời còn sớm, trừ bỏ mấy ca nhi ở bên dòng suối giặt quần áo, toàn bộ thôn trang đều thực an tĩnh,thỉnh thoảng lại có khói bếp lượn lờ, gà chó náo loạn một hồi cũng im lặng, đây cũng coi như là một bức tranh đậm chất sơn thủy, mà nhân vật chính chẳng ai khác ngoài tiểu phu lang ngoan hiền-Lưu Hi.
"Hi ca nhi?" Trên con đường nhỏ yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh sợ hãi.
Lưu Hi nghe thấy có người kêu y, quay đầu lại nhìn thoáng qua, từ bên kia đường nhỏ một ca nhi thanh tú đi tới, giống y cũng đang bưng bồn gỗ, nhìn dáng vẻ cũng muốn đi giặt quần áo, không biết người kia kêu y có chuyện gì.
"Là Ương ca nhi sao?".Lưu Hi không chắc chắn mà nói, ngày đó đưa cơm cho phu quân cũng đã có gặp qua, là phu lang của một hán tử đã cùng phu quân nói chuyện phiếm, hẳn là kêu Uơng ca nhi đi?
Ương ca nhi thấy y nhớ rõ chính mình, cũng không như vậy câu nệ, bước nhanh theo kịp, thử mở miệng nói: "Hi ca nhi muốn đi giặt quần áo sao?"
Lưu Hi cười nhẹ, cùng Ương ca nhi sóng vai cùng nhau đi, nói: "Đúng rồi."
"Nhà ngươi không phải ở sau núi bên kia sao? Tại sao lại qua đây?" Ương ca nhi nhìn y rất tốt để gia hữu, theo bản năng liền nói nhiều hơn vài câu, ngày thường ở trong thôn,y cũng không có người để nói chuyện, bởi vì tính cách y hướng nội, mấy ca nhi kia không quá thích y, hoặc thỉnh thoảng do y quá bận không có thời gian đi nói chuyện phiếm, mấy việc trong nhà đều làm không xuể, lấy đâu ra thời gian mà đi buôn chuyện?
Lưu Hi cười một chút: "Ta vừa mới đi tìm Thông ca nhi nói chuyện phiếm, lúc này mới trở về giặt quần áo, ngươi nha, không lẽ cũng như thế à?"
Ương ca nhi nhìn y cười, cũng không khẩn trương nữa, thẹn thùng mà cười cười,khuông mặt thanh tú mang theo chút vui sướng: "Ta buổi sáng muốn cho gà ăn xong rồi mới ra, cho nên mới chậm như vậy".
Tính tình Lưu Hi vốn dĩ an tĩnh, hiện giờ gặp một ca nhi so với mình càng muốn yên phận hơn, ngược lại cũng không tồi, hai người dọc theo đường đi thỉnh thoảng cũng nói được vài câu. Thời điểm đến bên dòng suối nhỏ, nơi đó đã không còn ca nhi nào, phần lớn đều đã về nhà, hiện tại đã đến giờ này, cũng xem như là đã chậm.
Ương ca nhi đã quen, nhà y chuyên môn nuôi chút gà vịt rồi đem đi bán, y cũng theo thói quen cho gà vịt ăn trước, cho nên ngày thường y cũng ít khi giặt quần áo cho kịp với mọi người.
Mỗi lần y đi vào thì cơ bản mọi ca nhi đều đã giặt xong, ai cũng trở về nhà nấy, hơn nữa cho dù có ca nhi ở lại, cũng không quá nguyện ý cùng y nói chuyện, tính tình của y không hoạt bát, tất cả mọi người đều biết phu quân của y không thích y. Ở trong thôn, nếu không được phu quân thích, mấy ca nhi khác cũng không muốn cùng y qua lại, cho nên y mới hâm mộ Hi ca nhi như vậy, phu quân của Lưu Hi đối với phu lang nhà mình thật tốt.
Lưu Hi lại không có cảm giác gi, mọi sinh hoạt của y đều bị phu quân chiếm trọn, từ thân thể cho đến trái tim, y không có thời gian, cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, y chỉ cần hầu hạ phu quân cho tốt là đủ rồi, cho nên y không bao giờ lo lắng trở về chậm sẽ bị phu quân trách phạt, phu quân tất nhiên cũng biết điều đó.
Toàn bộ dòng suối nhỏ cũng chỉ có Lưu Hi cùng Ương ca nhi, hai người bọn họ ngồi xổm cùng nhau, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện tán dốc, Ương ca nhi cũng không có câu nệ, y ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện không có người, có chút e lệ hỏi: "Hi ca nhi, ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?"
Lưu Hi cười nhẹ nhìn y một cái, không thèm để ý mà đáp: "Có thể nha, Ương ca nhi ngươi có chuyện gì muốn nói sao?" Tiểu phu lang đối với Ương ca nhi ấn tượng khá tốt, lần đầu tiên gặp được một ca nhi so với y càng muốn hướng nội hơn, hơn nữa dọc theo đường đi, Ương ca nhi đều là có chút sợ sệt, y cũng chỉ nhớ rõ ngày hôm qua cũng có một ca nhi sợ hãi mà nhìn y như vậy.
Tiểu phu lang tính tình mềm mại, phản xạ lại chậm, nhưng không được nói y ngốc đâu nha, kỳ thật y vẫn hiểu rất nhiều chuyện, trước khi được gả cho phu quân, cũng là người phải chịu nhiều cái khổ, nên những gi cần hiểu y đều hiểu, chỉ là có đôi khi y không có suy nghĩ nhiều như vậy,từ lúc gả qua đây, tâm tư đều đặt cả trên người phu quân, cho nên cũng không có nghĩ quá nhiều, y biết ca nhi Lục gia thôn đối với y khách khí, đều là bởi vì phu quân sủng y.
Cho nên khi nhìn thấy Ương ca nhi, y cũng có chút tò mò, không biết ca nhi này muốn nói gì.
Ương ca nhi ngẩng đầu nhìn y một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, trên mặt có một ít đỏ ửng, thanh âm cũng nhẹ nhàng: "Hi ca nhi, ngươi...ngươi làm thế nào để phu quân của ngươi vui vẻ?".
Lưu Hi sửng sốt một chút, mắt to liên tục chớp chớp, lông mi thật dài nhếch lên, đột nhiên nhớ tới có một lần nói chuyện phiếm, mấy ca nhi kia đều bảo Ương ca nhi thường xuyên bị phu quân thi hành quy củ, mà y lại không hiểu cách lấy lòng, cho nên rất hay bị phu quân y trách phạt.
Lưu Hi nhẹ nhàng xê dịch vị trí, dựa càng gần vào Ương ca nhi, ngẩng đầu nhìn chung quanh, xác định không có người, lúc này mới thấp giọng hỏi nói: "Ương ca nhi, ngày thường ngươi làm sao để sống chung được với phu quân?"
Ương ca nhi có chút thẹn thùng: "Ngày thường
sau khi làm xong việc nhà, phu quân thường rất bận, cũng không thể nào ở chung, chính là buổi tối...buổi tối -"
Tiểu phu lang trong khoảng thời gian này bị Lục Duy dạy dỗ đến ngoan ngoãn vô cùng, thường xuyên bị đè lại đùa giỡn một phen, y theo thói quen nghĩ gi nói nấy, không hề cảm thấy bản thân cùng một ca nhi khác tâm tình chuyện buổi tối là không tốt, thậm chí đối với ca nhi trong thôn có thể nói là có chút kinh ngạc cùng sợ hãi.
Y nghe thấy Ương ca nhi nói, có chút tò mò nói: "Buổi tối như thế nào? Phu quân của ngươi có phải rất thường xuyên khi dễ ngươi hay không?"
Ương ca nhi nghe thấy lời này cả kinh, thanh âm cũng có chút không xong: "Ân, phu quân hắn.. hắn luôn muốn cơ thể ta..ta...ta sợ hãi."
Lưu Hi không rõ nguyên do mà nhìn y, phu quân không phải nói làm mấy chuyện xấu hổ kia là rất tốt sao? Hơn nữa chính mình cũng thực thoải mái nha, Ương ca nhi tại sao lại sợ hãi?
"Phu quân của ngươi hắn làm đau ngươi sao?" Lưu Hi rất là nghiêm túc hỏi, y nhớ tới lần đầu tiên thừa hoan thật là có chút khổ sở, chính là lúc sau phu quân đều thực ôn nhu nha, như vậy thì có gi mà phải sợ?
Tiểu phu lang ngữ khí nghiêm túc làm Ương ca nhi cũng nghiêm túc theo.
"Thời điểm đầu có chút đau, nhưng sau đó lại... lại không có." Ương ca nhi mặt đỏ hồng, đôi tay không ngừng giặt vạt áo: "Ta mỗi lần đều sợ hãi phu quân sẽ giống lần đầu tiên thô bạo như vậy, ta không dám phản kháng, cho nên đều chịu đựng, không dám chủ động cầu hoan, bởi vậy phu quân cũng không tận có hứng, sau đó hắn thường xuyên mắng ta."
"Vậy hiện tại thì sao? Buổi tối ngươi làm sao cùng phu quân làm mấy chuyện xấu hổ kia?" Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, phu quân nói đây là dục cầu bất mãn mới có thể như vậy, hán tử nếu là dục cầu bất mãn tâm tình sẽ không tốt, cho nên ngày hôm qua y mới cho phu quân "ăn no", như vậy phu quân mỗi ngày tâm tình phu quân mới có thể tốt, vậy chỉ cần làm Ương ca nhi cho phu quân " ăn no", vậy là sẽ không có việc gì.
Khuôn mặt nhỏ thanh tú Ương ca nhi đều hồng như quả cà chua,y chưa bao giờ nghĩ tới, Hi ca nhi ngoan ngoãn như vậy sẽ có ngày hỏi mấy chuyện đó, thế nên y ấp úng mở miệng nói: "Ta không dám động,nên..chỉ biết nằm ở một chỗ, phu quân nhìn ta như vậy, có đôi khi liền mặc kệ ta, có đôi khi liền mắng ta hai câu, trong khoảng thời gian này phu quân giống như cũng không có thích ta."
"Ương ca nhi,ngươi như vậy là không được, để ta nói cho ngươi nghe, phu quân của ngươi đây là "đói bụng", ngươi phải cho hắn"ăn no" " Lưu Hi nghiêm túc phân tích nói, dùng từ ngữ ngày thường phu quân dạy y, giảng đạo lý rõ ràng.
Nếu Lục Duy mà biết, khẳng định là vui vẻ muốn chết, chứng tỏ tiểu phu lang mỗi ngày đều nhớ phải cho hắn "ăn no".
"Đói bụng? Mà ta có nấu cơm đúng giờ nha, phu quân còn ăn rất nhiều." Ương ca nhi khó hiểu nói.
"Không phải đói bụng kia,để ta nói cho ngươi biết." Hi ca nhi nhẹ giọng mở miệng nói: "Hán tử đều là thích thân thể ca nhi, ngươi buổi tối không cần an tĩnh như vậy, phải chủ động cầu hoan."
Ương ca nhi mở to hai mắt nhìn, đỏ bừng mặt, không thể tin tưởng nói: "Chủ động cầu hoan? Phu lang phóng đãng như vậy.. không tốt cho lắm."
Lưu Hi chớp chớp mắt, đầu nhỏ lần nữa hồi tưởng một chút, phu quân từng nói rất thích thân thể của y nha, cũng muốn y chủ động cầu hoan nhiều hơn. Nghĩ như vậy, cũng đủ tự tin, y nói: "Ngươi nghe ta nói, ngươi buổi tối phải lấy lòng phu quân của ngươi, hắn làm chuyện gì ngươi cũng phải ngoan ngoãn chút, cũng không cần phản kháng hay sợ hãi, chỉ cần cầu phu quân thương tiếc một chút, không cần cự tuyệt, sau đó lại phối hợp với hắn là được."
Ương ca nhi an tĩnh một chút, nghiêm túc suy tư, tuy rằng không biết làm như vậy có giúp được hay không, nhưng y tin tưởng lời Hi ca nhi nói, bằng không phu quân của y sao lại sủng y như vậy?
"Như vậy liền được sao?" Ương ca nhi âm thầm hạ cái quyết tâm, nhưng vẫn là có chút thấp thỏm, bất an mà nhìn Hi ca nhi.
Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Có thể, phu quân của ta nói thích như vậy, hơn nữa ngươi không cần sợ hãi nha, làm chuyện xấu hổ quả thực rất thoải mái."
Ương ca nhi vừa mới bình tĩnh bất chợt khuông mặt nhỏ lại đỏ lên, chẳng lẽ thật sự thực thoải mái như vậy sao? Bình thường y đều là sợ hãi, có đôi khi phu quân còn không có muốn y, y liền tránh ở một bên không dám tới gần, nếu là phu quân cường ngạnh muốn y, y liền sợ hãi đến khóc thút thít, bằng không cũng sẽ không chọc phu quân không vui.
"Ta đây đi về trước, phu quân hẳn là đã thức rồi, ta còn muốn trở về cho gà ăn." Lưu Hi nhẹ nhàng cười, không hề biết bản thân đã vô tình giải quyết vấn đề tính phúc cho phu phu nhà người ta.
"Ân, vậy Hi ca nhi, ta lần sau có thể đi tìm ngươi chơi không?" Ương ca nhi cũng giặt xong quần áo, có chút ngượng ngùng hỏi.
Lưu Hi gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên có thể nha, buổi tối ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần ngoan ngoãn, phu quân của ngươi sẽ không phạt ngươi."
"Ta thử xem, cảm ơn ngươi." Ương ca nhi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
___________________________
Ra anh kia dục cầu bất mãn