"A! Được! Được! Vậy ngươi chờ ta một chút." Ca nhi kia luống cuống tay chân mà chuẩn bị, bất quá trên mặt lại là một nụ cười rất tươi, y đem tất cả đậu gom vào một túi, nhìn qua cũng rất nhiều, khoảng chừng hơn nửa bao chứ không ít.
"Đây, tiền của ngươi, đa tạ." Lưu Hi lấy tiền trong túi trả cho y, liền ôm bao đậu, một bao đồ to tiểu phu lang ôm có vẻ như hơi quá sức.
"Chúng ta trở về trước đi, Hi nhi ngươi ôm như vậy cũng bất tiện, đem đồ về cất một lát nữa lại đến dạo, hiện tại vẫn còn sớm, còn rất nhiều người chưa tới, tối nay có lẽ còn nhiều đồ vật khác mới lạ hơn nha." Tuấn ca nhi hỗ trợ nâng bao tải, nói.
"Ân." Hai người còn lại đều đồng tình gật đầu.
Sau khi thương lượng xong, Thông ca nhi đem đồ về nhà cất, Tuấn ca nhi cũng giúp Tiểu phu lang đem cây đậu về nhà, lúc này mới lại ra cửa đi tới chợ tiếp, bất quá bởi vì Tiểu phu lang trước đó "Vung tiền như rác", mỗi người tâm tình đều hảo không ít đều ôm tâm tình rất tốt, nói nói cười cười, thật náo nhiệt.
"Tuấn ca nhi, nhà ngươi có phải có loại khoai lang đỏ không?" Lưu Hi nghiêng đầu hỏi, y muốn ở mảnh đất trống ngoài hậu viện trồng một ít khoai lang đỏ, nhà bọn họ là độc lập, đất hoang không có chủ, không cần lãng phí.
Mà khoai lang đỏ không chỉ có sinh trưởng nhiều, có thể chế biến được nhiều món, còn có thể phơi khô làm lương thực dự trữ, hơn nữa lá khoai lang đỏ cũng có thể ăn, hiện tại trong nhà gà vịt nhiều, còn có con thỏ, tuy rằng có gạo thô cùng một ít bắp viên có thể cho chúng ăn, những nếu có thứ khác thay thế, vẫn nên xem xét một chút, trong nhà cũng có hầm lưu trữ khoai lang đỏ mà.
"Có a, một hồi về nhà ta liền đưa cho ngươi, ngươi muốn lấy bao nhiêu? Trong nhà ngươi không có trồng sao? Ngươi cần vội không?" Tuấn ca nhi cười nói, hầm của nhà y chính là một kho tồn trữ lương thực, có bắp,khoai lang đỏ, khoai tây, gạo,,...cơ bản đều lưu trữ rất nhiều, tuyệt đối đủ cho một nhà ăn, thậm chí còn đủ lương thực cho gà vịt.
Cho nên nói, bằng không sao Lục Duyên có thể coi trọng phu lang này nha, ngày thường hắn lên núi săn thú, vừa đi có khi đi đến vài ngày,việc trong nhà đều một tay Tuấn ca nhi lo liệu, năm mẫu đất mỗi một mẫu y đều biết rõ, lại có thể tưới nước bón phân làm cỏ, mọi thứ Tuấn ca nhi đều biết làm, an bài gọn gàng ngăn nắp, cũng chăm bón cẩn thận, trong nhà chưa bao giờ thiếu ăn, có đôi khi bội thu, còn có thể đem nhiều thứ ra chợ bán.
"Ta muốn ở mảnh đất phía sau trồng một ít, đến lúc thu hoạch có thể tự mình ăn, cũng có thể lấy làm lương thực cho gà vịt. Khoai lang đỏ không cần chăm sóc nhiều, mà ta cũng không vội lấy."
Lưu Hi vui vẻ cười nói, giống như đi theo phu quân lâu rồi, y dường như cũng dưỡng ra thói quen say mê với đồ ăn, phu quân nói đây chính là việc kinh doanh của gia đình, mà y thì lại giống như một con hamster nhỏ.
Thông ca nhi nghe thấy được cũng nói: "Nhà ta cũng có khoai lang đỏ và khoai tây, ngươi nhắc ta mới nhớ, dù sao nhà ta phía sau cùng xung quanh cũng không có người ở, đất trống nhưng thật ra rất dễ lấy để trồng trọt, nhưng nhất định phải tiêu phí một chút, ngươi chắc không biết, những thứ như khoai tây khoai lang gà vịt rất thích ăn, những thứ này rất tốt cho bọn chúng, gà mái nhà ta lại ấm trứng, sức lực cũng nhiều hơn, một lần ấp liền nở hơn mười con."
Thông ca nhi vẻ mặt vui sướng mà nói, y biết có thể gả cho phu quân đã thực may mắn, ít nhất giữa bọn họ vẫn còn thương lượng cùng nhau, phu quân cũng không bao giờ trách móc y nặng nề, hơn nữa trong nhà cũng không quá thiếu thốn, ngày thường y đều ở nhà nuôi gà hoặc đan rổ, mấy thứ này cũng có thể phụ giúp kiếm thêm chút tiền, bản thân cũng không cần lo lắng quá nhiều về cái ăn cái mặc.
"Hai người các ngươi suy nghĩ thật thấu đáo, bất quá như vậy cũng tốt, suy nghĩ nhiều chút cũng không phải không tốt, lo trước khỏi hoạ, hơn nữa mấy dây khoai đó cũng thực sự rất dễ trồng." Tuấn ca nhi cười nói.
"Ân, vậy trở về lập tức trồng" Thông ca nhi tràn đầy tin tưởng nói, Tiểu phu lang cũng gật gật đầu, y cũng muốn làm nhiều việc hỗ trợ phu quân.
Hiện tại là buổi chiều, ngày càng nhiều người tới chợ, những ai muốn tới cũng đều có mặt, nếu ai đi trễ cũng chưa chắc sẽ không tới. Thời điểm ba người Lưu Hi đi vào, vô tình thấy ca nhi cùng thôn, trên tay họ cũng đem theo rất nhiều đồ, có người còn chưa mua xong, vẫn còn đứng một chỗ cò kè giá cả, phong cảnh thật sự náo nhiệt.
Lưu Hi nhớ rõ phải mua đường, tìm hồi lâu mới tìm được một người bán đường ở sát bên cạnh, y nhìn nhìn, trên đất có bày vài loại, bất quá lần này y sẽ không mua hết, chỉ lấy đường phèn cùng đường trắng, đều mua năm cân, cộng lại cũng không ít, hẳn là có thể đùng dùng trong một khoảng thời gian.
"Hi Nhi, mua xong chưa? Chúng ta qua bên kia nhìn xem." Thông ca nhi thấy cách đó không xa có một hán tử bán cá, mà xung quanh lại không có nhiều người, nhìn thế nào cũng thấy kì quái, mấy sạp bên cạnh đều nhiều người, thỉnh thoảng sẽ có người qua tới mua chút đồ cải thiện bữa ăn.
"Ân." Lưu Hi mua đường xong, theo sau hai người đi qua, bởi vì phơi nắng hơi lâu, khuông mặt nhỏ liền đỏ bừng.
Quầy hàn của hán tử này so với những quầy hàng khác đúng là có chút vắng vẻ, trước mặt hắn là ba thùng cá trích, bất quá Tuấn ca nhi vừa thấy liền biết vì nguyên do gi mà ở đây lại vắng người đến vậy.
Tuấn ca nhi nói khẽ với bọn họ: "Ta biết nơi này vì sao nơi này vắng vậy, các ngươi xem mấy con cá kia đi, đều không quá lớn, nhiều nhất cũng một hai cân, hơn nữa nhìn cũng không quá khỏe, rất ít người sẽ chọn mua, bởi vì nếu ăn thì không đủ, nếu muốn nuôi thì phải nuôi rất lâu mới lớn, vừa mệt lại vừa tốn thức ăn".
"Các vị muốn mua cá sao? Nhìn xem, đều là cá trích tươi sống, đều là cá nhà nuôi." Vị kia hán tử cười nói, nếu không phải trong nhà có việc gấp cần dùng tiền, hắn cũng sẽ không đem mớ cá còn nhỏ như vậy mà bán, bất quá một buổi trưa, cũng không bán được bao nhiêu, hiện tại thấy có người tới cửa, vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ.
Lưu Hi nhìn cá trích, liền nhớ tới lần trước ở trong núi có bắt mấy con cá trích, nhưng lớn hơn, với lại phu quân cũng rất thích ăn, cho nên y lặng lẽ cùng Thông ca nhi và Tuấn ca nhi thương lượng: "Ta nói các ngươi nghe, lần trước ta cùng phu quân làm cá muối khô, liền treo ở trên vách, muốn ăn lúc nào thì lấy lúc đó,rất tiện lợi a, phu quân còn nói ăn rất ngon nha, các ngươi muốn thử không, cũng không dễ hư, hơn nữa rất mềm, ta còn định mua vài con về nuôi, Tuấn ca
nhi, ngươi mang thai, phải bồi bổ nhiều hơn nữa! Như vậy đến lúc sinh cũng không quá mất sức."
Tuấn ca nhi suy tư một chút, Hi Nhi nói rất có lý, hầm chứa nhà y cũng không phải trữ rất nhiều thịt khô sao? Nhiều thêm mấy con cá khô thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được.
"Cái này ta biết, trước kia ta từng nuôi cá, nên ta biết nên nuôi thế nào." Thông ca nhi nghe xong cũng đồng ý.
Lưu Hi trước nhìn nhìn, nói: "Vậy một hồi làm sao chúng ta xách về được?"
Hán tử kia nhìn bọn họ có ý định mua cá, vội vàng nói: "Ta có bồn gỗ, nếu ngươi mua nhiều ta liền đưa ngươi một cái,đổ thêm chút nữa, sẽ không sợ cá chết, sau khi về liền thả ra, vả lại cũng rất dễ nuôi".
"Vậy bao nhiêu tiền một con?" Tuấn ca nhi suy xét giá cả trước, cuối cùng vẫn đáp ứng mua, mấy cái này chắc cũng không quá đắt.
"Hai đồng tiền, không đắt, nếu là mấy con lớn hơn, thì là sáu đồng." Hán tử kia lập tức đưa giá đẩy mạnh tiêu thụ.
"Vậy ta lấy sáu con." Trong nhà Tuấn ca nhi tương đối trữ nhiều loại thịt, cũng không thể mua quá nhiều, vậy trước mua về nuôi đi.
"Ta cũng lấy sáu con." Thông ca nhi nhìn nhìn, cân nhắc để phu quân làm một cái lu nước to nuôi cá, chỉ giữ lại hai con để ăn.
Lưu Hi đếm đếm, vươn hai tay nhỏ ra: "Ta muốn mười con."
Hai ca nhi bên cạnh bị dọa riết cũng thành quen, mỗi lần y ra ngoài đều mua rất nhiều đồ, mua nhiều không dùng thì cũng tiếc, cũng may phu quân của y cũng không mắng y tiêu xài phung phí.
Tiểu phu lang nhìn bọn họ ngọt ngào mà cười, phu quân thích ăn nha, giữ lại năm con phơi khô, năm con còn lại để vào lu nước to, trước tiên để nuôi, lớn chút thì cho vào nồi.
"Ai, tốt tốt, như vậy đi, sau khi các ngươi mua xong, ta cũng vừa vặn dư lại ba con, đưa các ngươi một người một con, ta còn vội về nhà, đa tạ ba vị đã ủng hộ." Hán tử kia dứt khoát để cá vào bồn gỗ như đã nói, trực tiếp cất tiền liền cầm theo thùng gỗ về nhà.
Vì thế ba vị phu lang mua sắm cũng "mã đáo thành công "mà trở về.
Bên này Lục Duy cùng Lục Duyên ở trước núi, đã đi được một đoạn, cách chân núi đã rất xa, xem như đã vào sâu, bên trong cây cối rất rậm rạp, thảm thực vật cũng phức tạp,đường cũng có chút hẹp, thỉnh thoảng có động vậy chạy ngang qua, hai người bọn họ đều không rời vũ khí, thấy có tiếng động liền dùng tên bắn, cho nên đến bây giờ cả hai người đều có thu hoạch lớn.
Tài bắn cung của Lục Duy không bằng Lục Duyên, khó khăn lắm mới bắn trúng hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang, cách bắn không tốt, gà và thỏ đều chết bằng không con thỏ hắn vẫn là muốn trở về cho tiểu phu lang nuôi chơi. Hắn cũng biết bản thân lần này cũng không thể về tay không, cho nên yên tâm, học Tiểu phu lang, bắt đầu không làm chính sự.
Lục Duyên lần này thu hoạch rất lớn, bẫy rập lúc trước bắt được ba con thỏ hoang cùng một con cầy hương, lại lấy được một ổ trứng gà rừng, trong sọt cũng coi như là tràn đầy. Cho nên hai người nhàn nhãn tiếp tục đi vào núi.
Lục Duy không thể đi mà không có động lực,thỉnh thoảng lại nhớ hamster nhỏ nhà hắn một hồi lâu, muốn đem về cho y những thứ mới lạ ở trong núi, có một ít táo xanh, Cam Lãm,nhiều nhất chính là nấm, dưới tàng cây thường có một vùng lớn, một tay hắn hái tay kia lại ném hết vào sọt, lại chuyên môn hái những cây nấm nhìn mập mạp nhất.
Ở trên thân cây còn thấy mộc nhĩ, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua, trực tiếp liền hái toàn bộ bỏ vào trong sọt, nhìn cái sọt của mình đã đầy ắp, thật sự đựng không được nữa, còn trộm ném một đống vào không gian, mặc kệ là hái được cái gi, chủ yếu chính là nhặt được mấy thứ cần thiết, theo trí nhớ không quá khác,sau đó hắn lại dẫn theo Lục Duyên đi lắp đầy rổ.
"Lục Duy, ngươi từ lúc nào lại trờ nên hiền huệ như vậy, trước kia ngươi không phải chỉ ăn thịt thôi sao? Vậy đó là cái gì?" Lục Duyên đi theo bên cạnh, hắn hái gi cũng không cản. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, làm cái gi cũng cùng làm, trước kia cũng không ít lần lên núi, cái tính này chắc chắn hắn vẫn còn, tính tình của Lục Duy cho đến bây giờ cũng không bao giờ làm mấy việc để bản thân chịu thiệt.
"Ta chính là vì có phu lang, nên bây giờ phải sống tốt hơn. Nấm, mộc nhĩ, có thể lấy xào rau, ngày thường phơi khô liền có thể bảo tồn thật lâu, canh nấm có thể cho phu lang của ngươi bồi bổ thân thể, nhất là những lúc mang thai không cung cấp đủ dinh dưỡng." Lục Duy khó có thể giải thích được một câu hoàn chỉnh, còn không quên cường điệu lên lập trường của bản thân, hắn chính là muốn nuôi phu lang.
Đối với bằng hữu hắn tự nhiên sẽ không bủn xỉn, dù sao hắn cũng không sợ Lục Duyên sinh ra nghi ngờ, nhà hắn gần sau núi, ngày thường hắn thường xuyên một mình ra sau núi, Lục Duyên cũng biết điều đó, đến lúc có bị hỏi thì liền nói do ăn bậy ăn bạ nên biết, nói như vậy có lẽ sẽ ổn.
"Vậy ngươi hái nhiều chút." Lục Duyên nghe thấy có thể bồi bổ, bản thân cũng nhanh tay hái về một mớ.
"Đúng rồi, ngươi có rảnh mua chút đường đỏ pha chút nước để Tuấn ca nhi uống đi, nước đường đỏ hiệu quả rất tốt, Hi Nhi cũng mỗi ngày uống, ta nhìn sắc mặt y cũng tốt lên không ít, là bài thuốc do Lý đại phu trong trấn giới thiệu." Lục Duy cúi đầu đem từng cây nấm thuận tay ném vào rổ nói, hai người từ thợ săn biến thành người hái nấm chuyên nghiệp.
"Tốt, vừa lúc trong nhà cũng có một đám con mồi cần đem lên trấn bán." Lục Duyên đáp, tiểu tử Lục Duy này đối Tiểu phu lang thật đúng là rất để ý, khó trách đem Hi ca nhi dưỡng thành trắng trẻo mập mạp như vậy.
Hai người một đường xuống núi một đường đi hái nấm mộc nhĩ, Lục Duy còn trộm ném không ít trái cây vào không gian, mứt khô thì để cho Tiểu phu lang ăn vặt, thời khắc ra ngoài cũng không quên mục đích chính là dưỡng phu lang!