EDIT + BETA: Jeong
————————————-
Bích Hoa Xuân ở trà lâu này hương vị cũng tạm được, nhưng hiển nhiên kém xa trà cống phẩm thượng hạng ở trong cung, bất quá thấy người bên cạnh đang dùng rất tốt, Sở Thịnh Thần liền cũng cảm thấy không tồi, bởi vậy uống nhiều hơn một ly.
Sau giờ ngọ, bây giờ đang là cuối thu mát mẻ, cùng với thiếu niên tâm ý liền nhau uống trà nghe thuyết thư, Sở Thịnh Thần cảm thấy không còn gì thanh thản hơn việc này.
Người dưới lầu đài đang kể một câu chuyện huyện lệnh phá án.
Ngữ khí của y lúc nên gấp thì gấp lúc nên chậm thì chậm, vốn đem chuyện xưa đã rất hồi hợp kể rất hấp dẫn người nghe.
Ôn Thần Húc vừa cầm điểm tâm đưa vào miệng, vừa nghe rất nghiêm túc.
Nếu bản thân ở một mình chỗ này, Sở Thịnh Thần cũng sẽ có hứng thú nghe một chút, nhưng hiện giờ có thiếu niên ở trong ngực, hắn liền không có tâm tư chú ý thứ khác.
Thấy cậu nghe thấy đoạn cao trào, vẻ mặt nghiêm túc dựng thẳng lỗ tai, thậm chí còn quên ăn cái bánh mẫu đơn nhỏ đang cầm trên tay, Sở Thịnh Thần cúi đầu thò lại gần há miệng trực tiếp đem miếng bánh kia ngậm vào trong miệng ăn.
Quá ngọt.
Nuốt điểm tâm trong miệng xuống, thấy cậu còn giơ cái tay không căn bản không biết hắn đã ăn, Sở Thịnh Thần giơ môi lên.
Lẳng lặng nhìn cậu, chờ đến lúc cậu giơ cái tay không vào miệng cắn một cái, Sở Thịnh Thần rốt cuộc cũng cười ra tiếng.
“Điểm tâm còn chưa ăn hết sao đã gặm tay mình rồi?”
Thiếu chút nữa đã cắn vào tay Ôn Thần Húc vốn dĩ đã có chút ngượng ngùng, nghe hắn nói xong liền trực tiếp cúi đầu đem mặt vùi vào trong ngực hắn.
Nhưng mà, suy nghĩ lại một chút Ôn Thần Húc nhớ lúc nãy trong tay cậu có điểm tâm.
Chẳng lẽ làm rớt xuống đất?
Cúi đầu xuống dưới đất nhìn nhìn, không thấy có miếng điểm tâm nào rớt xuống, Ôn Thần Húc lại giơ tay sờ sờ trên người hắn, sợ lúc gật đầu làm rớt xuống người hắn.
Bị cậu nhẹ nhàng sờ trước ngực cùng trên đùi, ánh mắt Sở Thịnh Thần tối sầm lại một chút, ngay sau đó bắt lấy tay cậu chỉnh cậu ngồi lại, rồi lấy một khối điểm tâm khác đưa đến bên môi cậu.
Ôn Thần Húc lúc này mới không nhớ thương non nửa khối điểm tâm rốt cuộc có rơi xuống hay không, liền ở trên tay hắn vừa ăn vừa tiếp tục nghe.
Dành một buổi chiều trong trà lâu, chờ đến khi người kể chuyện dưới lầu nói.
“Muốn biết hậu sự (chuyện tiếp theo) xảy ra thế nào, mời lần sau đến nghe.”
Ôn Thần Húc mới nhìn thoáng qua bên ngoài.
“Chúng ta có phải nên về rồi hay không?”
Thấy đã không còn sớm, Ôn Thần Húc quay đầu nói.
Sở Thịnh Thần xoa xoa đầu cậu.
“Em muốn về thì chúng ta về, không muốn thì ngồi ở đây thêm một hồi.”
Tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng Ôn Thần Húc vẫn có chút luyến tiếc hắn, vì thế nói:
“Vậy ngồi thêm một lát nữa đi!”
“Được.”
Sở Thịnh Thần cười đáp ứng.
Nhất thời không thể nghĩ được phải nói với hắn cái gì, Ôn Thần Húc liền bưng ly lên uống một ngụm trà.
Buông cái ly xuống, Ôn Thần Húc mới đột nhiên nhớ ra bản thân đã ngồi ở trên đùi hắn cả một buổi chiều.
“Đúng rồi, chân anh có tê không?”
“Không tê.”
Sở Thịnh Thần lắc đầu, thấy cậu vẫn có chút lo lắng, cười nói:
“Em cũng không nặng, lại nói ta đã ôm thành quen.”
Duỗi tay nhéo nhéo đùi hắn, thấy cơ bắp hắn không cứng đờ, Ôn Thần Húc mới yên tâm dựa vào trong ngực hắn.
Cậu thực sự thích cái ôm ấm áp này, hơn nữa lúc được hắn ôm vào trong ngực sẽ cảm thấy đặc biệt an tâm, sung sướng.
Thấy cậu lộ ra vẻ mặt ỷ lại, Sở Thịnh Thần dùng cằm cọ cọ cái trán cậu.
Ôn Thần Húc cười ngẩng đầu lên, choàng qua cổ hắn đem mặt dán lên mặt hắn thân mật cọ cọ.
Chờ lúc bọn họ rời đi, mặt trời đã xuống núi.
Mới vừa xuống thang lầu, Ôn Thần Húc liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cậu vỗ vỗ người đang ôm mình ý bảo hắn đi nhanh lên một chút.
Chờ đến cửa, xác định bản thân không nhìn lầm Ôn Thần Húc hô:
“Cữu cữu!”
Tâm tình Từ Kinh Thương tựa hồ không tồi, mặc dù quay đầu nhìn thấy cháu trai bị người ta ôm nhưng tươi cười trên mặt vẫn không giảm xuống.
“Cữu cữu ở đây chờ ta sao? Người đợi bao lâu rồi? Sao lại không trực tiếp đi lên?”
Ôn Thần Húc hỏi.
“Chưa bao lâu, cữu cữu mới vừa uống rượu xong nên mới đến đây.”
Từ Kinh Thương cười nói.
Xe lăn từ lúc bọn họ ra khỏi cửa tiểu nhị đã đẩy ra ngoài, chờ Sở Thịnh Thần đặt cậu ngồi xuống ghế xe, Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói:
“Cữu cữu người có phải gặp chuyện tốt gì hay không?”
Sở Thịnh Thần cũng quét mắt nhìn y một cái, cảm thấy y xác thực có chút không thích hợp.
Cười ha ha hai tiếng, Từ Kinh Thương nói:
“Nào có chuyện tốt gì, chỉ là cùng hai huynh đệ uống rượu cảm thấy rất vui vẻ.”
Ngửi được mùi rượu trên thân y, Ôn Thần Húc nói:
“Uống nhiều rượu không tốt, cữu cữu người uống ít một chút.”
“Được, cữu cữu lần sau không phụng bồi mấy tên quỷ tham rượu đó nữa.”
Từ Kinh Thương bày ra vẻ mặt “Cháu trai ta nói cái gì chính là cái đó”
Thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, Sở Thịnh Thần cầm một cái túi hạt dẻ rang đường mới vừa bảo Phúc An đi mua về đây duỗi đến trước mặt cậu.
Cách một lớp giấy dầu Ôn Thần Húc cũng ngửi được mùi hương của hạt dẻ, cầm lấy trong tay vẫn còn cảm thấy nóng hầm hập, tức khắc nuốt nước miếng.
Nhưng mà…….
Ôn Thần Húc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Ta hiện tại có thể ăn?”
“Ăn đi.”
Sở Thịnh Thần nói.
Lúc trở về, lập tức liền đến thời gian ăn cơm, khó có dịp hắn cư nhiên lại mặc kệ mình, Ôn Thần Húc quay lại lại nhìn hắn một cái, nhấp môi trong lòng trộm vui vẻ một hồi, sau đó gấp không chờ nổi mà mở lớp giấy dầu ra.
Nhìn vẻ mặt của cậu Sở Thịnh Thần liền biết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu, duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu nói:
“Từ lúc ngươi ở trong trà lâu miệng vẫn uống không ngừng, nhìn cũng biết là ăn không ngon.”
Quay đầu nhìn hắn cười cười, Ôn Thần Húc lột hạt dẻ thứ nhất đưa vào trong miệng hắn, nói:
“Huyên Nghiêu, ngươi thật tốt!”
Xoa nhẹ đỉnh đầu của cậu, Sở Thịnh Thần lấy hạt dẻ thứ hai cậu muốn đưa lại đây đút vào trong miệng cậu.
Nhìn động tác thân mật cùng ánh mắt nhìn nhau của cháu trai và Hoàng thượng, trong lòng Từ Kinh Thương nhảy dựng, đột nhiên nảy lên một suy đoán y không muốn tin.
Nữ tử ở Tây Cương vốn không nhiều lắm, binh sĩ quân doanh đều là nam nhi nhiệt huyết, phía dưới tinh lực tràn đầy, chuyện hai người nam nhân ở bên nhau, vị tướng quân là Từ Kinh Thương tuy chưa thấy qua nhưng cũng nghe thấy không ít.
Ngay từ đầu y không dám nghĩ đến phương hướng đó, hiện giờ, nhìn cháu trai bạch bạch nộn nộn của mình, lúc muốn xem Sở Thịnh Thần là Hoàng thượng, nhưng khi nhìn lại, Từ Kinh Thương chỉ cảm thấy hắn giống như một con sói đuôi to không có ý tốt.
Từ Kinh Thương đi lên bên cạnh vượt một bước chuẩn bị tiếp nhận xe lăn, nhưng mới vừa vươn tay đã bị Ôn Thần Húc nhét một hạt dẻ nóng hầm hập vào lòng bàn tay.
“Cữu cữu người ăn hạt dẻ đi.”
Nhìn hạt dẻ trong tay lại nhìn bộ dáng vui vẻ của cháu trai, Từ Kinh Thương vừa cười nói, vừa không nhịn được suy nghĩ sâu xa.
Nhìn bộ dáng này, Tiểu Húc hình như đối với Hoàng thượng cũng rất thân cận, chính là không biết……
Trong lòng căn nhắc, Từ Kinh Thương cũng không tiếp tục chú ý đến hỗ động bên kia.
Vốn dĩ Ôn Thần Húc còn sợ cữu cữu thấy vắng vẻ đang định trò chuyện với y, thì thấy y tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, liền quay đầu tiếp tục nói chuyện với Sở Thịnh Thần.
Sau khi trở lại phủ, Từ Kinh Thương rốt cuộc cũng có quyết định.
Mặc kệ đến tột cùng là do mình suy nghĩ nhiều hay Hoàng thượng thực sự nổi lên tư tâm với Tiểu húc, mấy ngày sau y nhất định phải mang Tiểu Húc tạm rời khỏi kinh thành.
Vào bên trong phủ, theo Ôn Thần Húc và sân viện của cậu, nhìn thấy người còn chưa đi, Từ Kinh Thương nói:
“Hoàng thượng sao lại còn ở đây?”
Sở Thịnh Thần liếc nhìn hắn một cái, ngay sau đó nói:
“Trẫm còn có việc muốn cùng Từ tướng quân nói.”
Nghe tự xưng của hắn, Từ Kinh Thương liền biết hắn đây là có việc phân phó, vì thế chắp tay nói:
“Thỉnh Hoàng thượng phân phó.”
“Từ tướng quân có công bình định Tây Cương, trẫm vốn đang chuẩn bị ban một tòa phủ đệ mới, nhưng không tìm thấy người thích hợp liền tự phái người đem phủ Tướng quân sửa chữa lại một lần, Từ tướng quân đến nhìn xem có hợp hay không, nếu không hợp thì có thể tìm người Công bộ đến sửa.”
Sở Thịnh Thần nói.
Chính mình còn chưa ghét bỏ hắn chướng mắt, thế mà hắn muốn đuổi mình hồi phủ Tướng quân.
Bất quá ai bảo Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc vậy?!
Từ Kinh Thương ngay từ đầu trong lòng có chút không cam, nhưng nghĩ đến quyết định của bản thân, liền bình tĩnh lại.
“Tạ long ân của Hoàng thượng.”
Thấy y sảng khoái tạ ân như vậy, trên mặt lại không thể hiện sự không thích quá lớn, Sở Thịnh Thần không khỏi nghi hoặc một chút, sau đó bị người bên cạnh dời lực chú ý.
“Ngươi thật không muốn dùng bữa tối sao?”
Thấy cậu di chuyển dĩa quả khô trước bàn, Sở Thịnh Thần nói.
Nhét một hạt nhân hồ đào (quả óc chó) vào miệng, Ôn Thần Húc ngửa đầu nhìn hắn nói:
“Ta ăn không nổi nữa.”
“Uống một chút canh là tốt rồi.”
Đem nhân hồ đào trong tay cậu ăn, Sở Thịnh Thần dặn dò Phúc An kêu người mang đồ ăn lên ngay bây giờ.
“Mặt trời đã xuống núi rồi, ngươi chưa hồi cung sao?”
Ôn Thần Húc nói.
Biết khi mình đi rồi, ở với một người cữu cữu luôn chiều chuộng như vậy, cậu khẳng định sẽ không xuất hiện trên bàn ăn, Sở Thịnh Thần trực tiếp ôm hắn đi đến sảnh trước.
Buổi chiều ăn không phải món ngọt cũng là món có vị ngon, Ôn Thần Húc vốn dĩ
không đói bụng nhìn thấy thức ăn trên bàn lại có chút muốn ăn.
Thấy cậu vừa uống canh vừa nhìn chằm chằm dĩa thịt sườn kho tàu, Sở Thịnh Thần nằm đũa dời qua gắp một miếng đưa đến bên miệng cậu.
Không chút do dự mà ngao ô cắn một ngụm vào trong miệng, Ôn Thần Húc ăn phồng một bên má cười cong mắt nhìn hắn.
Từ nụ cười của cậu cũng có thể nhìn ra ba chữ “Anh thật tốt”, chờ cậu nhổ xương ra uống lên hai ngụm canh, Sở Thịnh Thần lại gắp cho cậu một miếng.
Lại một lần nữa ăn xong một miếng thịt sườn trên đũa hắn, Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ múc muỗng canh cho hắn.
Bởi vì suy đoán trong lòng Từ Kinh Thương vô thức chú ý đến hành động của hai người bọn họ, thấy một màn như vậy diễn ra trước mặt, siết chặt chiếc đũa trong tay.
Như thế xem ra, không phải là do y nghĩ nhiều.
Ăn cơm xong, Sở Thịnh Thần rời đi nhân tiện kêu Từ Kinh Thương hồi phủ Tướng quân.
Y cũng không chê phiền toái, ban ngày lại đến đây tìm cháu trai cũng giống nhau, cho nên Từ Kinh Thương không nói gì cùng hắn rời đi.
Sau khi bọn họ đi, Ôn Thần Húc ở trong phòng đọc sách, rửa mặt sau đó liền đi ngủ.
Nằm ở trên giường Ôn Thần Húc có chút ngủ không được, nghĩ đến cữu cữu không có ở chỗ này, cậu bỗng nhiên bật dậy.
Liếc nhìn trong phòng một cái, Ôn Thần Húc duỗi tay kéo xe lăn đến mép giường chống người ngồi lên, cẩn thận không đụng đến lục lạc trên bàn, cậu đẩy xe lăn đến ven tường.
Cũng không biết cậu chạm vào chỗ nào, mặt tường đột nhiên lộ ra một cái địa đạo.
Địa đạo có gắn dạ minh châu, bởi vậy sau khi Ôn Thần Húc tiến vào cũng không sợ, đẩy xe lăn mang theo một hưng phấn đi về phía trước.
Đang nghĩ ngợi không biết lát nữa Sở Thịnh Thần thấy mình sẽ có biểu tình gì, thì cậu lại đột nhiên nghe được âm thanh truyền đến từ một góc.
Dừng xe lăn lại, Ôn Thần Húc nhìn về phía trước, tim đập có chút nhanh.
“Huyên Nghiêu!”
Nhìn thấy người tới Ôn Thần Húc nhẹ nhàng thở ra.
Vừa nghe được âm thanh của bánh xe Sở Thịnh Thần liền đoán được cậu hẳn là cũng đang đi bên trong địa đạo, hiện giờ nhìn thấy cậu, quả nhiên hai người tâm hữu linh tê (1), không khỏi cười ra tiếng đi qua đem cậu ôm vào trong ngực.
“Vừa rồi dọa đến em?”
Thấy cậu mặc quần áo màu trắng còn không buộc tóc, hình như là mới vừa thức dậy, Sở Thịnh Thần cúi đầu hôn hôn cậu, chân nện bước nhanh hơn.
(1): Nguyên văn: 身無彩鳳雙飛翼,心有靈犀一點通。 Thân vô thái phượng song phi dựcTâm hữu linh tê nhất điểm thông. Dịch thơ: Thân không có đôi cánh phượng muôn sắc cùng bay, (Nhưng) tâm có linh cảm tương thông.
“Không có, em cũng đoán được đó là anh.”
Nghĩ đến hắn sớm như vậy đã cũng đi tìm mình, Ôn Thần Húc cười hôn hắn hai cái.
Bên kia địa đạo thông với tẩm điện của Sở Thịnh Thần, sau khi ra khỏi, Sở Thịnh Thần liền đặt cậu trên giường, sau đó mình cũng cởi bỏ áo ngoài, phát quan (2) nằm ở bên cạnh cậu
(2): Một phụ kiện búi tóc thời xưa. Phát hiện ở bên trong điện không có ai khác chỉ có ánh đèn mỏng manh bên ngoài điện, Ôn Thần Húc nằm xuống dựa vào bên người hắn.
Sở Thịnh Thần giúp cậu nghiêng thân, làm cậu dựa vào bả vai mình sau đó duỗi tay ôm lấy eo cậu.
Hai người không nói chuyện với nhau, nhưng không khí lại một chút cũng không xấu hổ, Ôn Thần Húc nắm bàn tay hắn, rất nhanh đã buồn ngủ.
–0–
Hồi kinh lâu như vậy, cuối cùng cũng trở lại phủ Tướng quân của mình, nhưng Từ Kinh Thương nằm trên giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được.
Y đối với cháu trai không có yêu cầu gì, chỉ hi vọng tiểu đoàn tử năm đó bây giờ đã là thiếu niên có thể sống bình an vui vẻ cả đời.
Chỉ cần cháu trai cao hứng, y hoàn toàn không để ý về sau bạn lữ của cháu trai là nam hay nữ, nhưng hiển nhiên Hoàng thượng là người không thích hợp.
Trước không nói Hoàng thượng có thực sự thích hay không, dù tính hắn thật tâm thích chờ ra hiếu cũng phải lập Hoàng hậu nạp phi tử, sau đó cũng sẽ chậm rãi rời xa cháu trai mình. Cùng lúc đó cậu chắc chắn sẽ thương tâm khổ sở, thế còn không bằng bây giờ liền xa nhau.
Huống chi, nếu để người khác biết, Hoàng thượng thì không có chuyện gì, nhưng cháu trai y lại mang tiếng xấu ngàn đời.
Càng nghĩ càng thanh tỉnh, Từ Kinh Thương ngủ không được dứt khoát bò dậy, qua loa mặc xong quần áo nhảy ra khỏi phủ Tướng quân.
Bên trong phủ Thái phó, Bàng Trí thân tâm (thân thể, tâm hồn:v) như heo đã sớm ngủ, cảm giác được có người lay lay cánh tay mình, không kiên nhẫn hất tay ra lật thân qua ngủ tiếp.
Người trước giường thấy hắn ngủ như chết, lập tức cong ngón tay ở trên đầu hắn dùng sức gõ một phát, hắn lúc này mới bị đau bật mình dậy.
Vừa xao đầu vừa mở mắt ra nhìn bên mép giường thấy có một bóng người, Bàng Trí sợ tới mức há mồm la lên.
“Câm miệng. Là ta!”
Từ Kinh Thương che miệng hắn lại, chờ hắn nhìn rõ ràng mặt mình mới buông tay ra.
“Ai u này! Cữu cữu, ta có thể kêu ngươi là thân cữu cữu của ta được không? Nửa đêm nửa hôm ngươi đừng đi dọa người ta như vậy chứ!”
Bàng Trí vỗ vỗ ngực nói.
“Không làm chuyện trái lương tâm thì ngươi sợ cái gì.”
Từ Kinh Thương vẫy tay, ngồi xuống mép giường hắn.
Lau mặt, Bàng Trí nhìn về phía y hỏi:
“Cữu cữu ngài lại đây là có chuyện gì?”
Từ Kinh Thương sắp xếp suy nghĩ của mình, nói dự định trong tương lai của y một lần cho hắn biết.
“Rời kinh!”
Nghe được từ trọng điểm Bàng Trí tức khắc thanh tỉnh, lôi kéo tay y nói:
“Cữu cữu, ngài chính là thân cữu cữu của ta, lúc rời kinh nhất định phải mang theo ta!”
Quả thực là vớt hắn ra khỏi dầu sôi lửa bỏng a!
Cha hắn gần đây không biết bị điên cái gì, thế mà lại bắt hắn đọc sách, quả thật là muốn mạng hắn a! Bây giờ rời kinh rất tốt, lý do đều đã có, không phải nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường sao!?
Nhìn hắn hưng phấn như vậy, Từ Kinh Thương cũng lười hỏi hắn nguyên nhân, chỉ nói:
“Muốn rời kinh thì không thành vấn đề, chỉ cần ngươi cùng ta đi thuyết phục Tiểu Húc thôi.”
“Cái đó không có vấn đề gì, Thần Húc lúc trước có nói với ta về sau muốn du sơn ngoạn thủy, này không phải lý do tốt sao?”
Bàng Trí không muốn ngủ, vừa chuẩn bị xuống giường vừa nói:
“Đi, chúng ta đi tìm Thần Húc nói đi!”
“Khuya như vậy ngươi cho là Tiểu Húc không cần ngủ à!”
Từ Kinh Thương ngăn hắn lại nói.
Bàng Trí, người mới vừa bị hắn cưỡng ép thức dậy: “………”
END CHAPTER 54