Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Râu mép


trước sau

Chương 31: Râu mép

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Tục ngữ nói "Thất Tịch mồng tám tháng chạp, thời tiết bắt đầu kết băng", càng về nửa đêm gió Bắc càng gào thét lớn, thổi đến nhánh cây rầm rầm va chạm với mái nhà, càng khiến đêm đen tĩnh lặng trở nên nổi bật.

Tây Viễn cũng không hiểu tại sao đêm nay mình cứ trằn trọc mãi không ngủ nổi, cứ díp mắt lại là tổng sẽ có cảm giác chuyện gì đó sắp phát sinh, hay có lẽ là bởi, buổi tối trước khi đi ngủ y tự dưng lại ăn thêm hai cái bánh đậu khiến cơ thể khó lòng tiêu hóa. Tây Viễn cứ một bên suy nghĩ lung tung trong đầu như vậy, một bên thật cẩn thận xoay thân, nằm bên trái y là Tây Vi, còn nằm bên phải y là Vệ Thành, hai tiểu tử này đều đòi nằm cạnh ca ca cho bằng được, thế nên Tây Viễn liền kẹp mỗi bên một đứa. Chúng nó lúc ngủ đều vô thức tựa vào người y rất gần, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cách gối của Tây Viễn có một đoạn. Trước khi đi ngủ, gia gia đã đốt một ít lá khô ở dưới kháng, khiến mấy người Tây Viên nằm ngủ bên trên cảm thấy ấm áp vô cùng, số lá cây này có thể cháy được tới tận nửa đêm, đến lúc tàn rồi hơi ấm vẫn giữ được đến tận hừng đông, cho nên giữa đêm sẽ không lo bị lạnh.

Tây Viễn đưa tay dịch lại chăn cho Tây Vi, tiểu tử này lúc ngủ thường không thành thật, rất hay để lộ bả vai ra ngoài, bất quá thực may là năm nay không có tiểu tử nào nhà y bị sinh bệnh. Mấu chốt cũng bởi vừa thấy đệ đệ chảy nước mũi một chút, là Tây Viễn đã bật người đứng lên đi đun chè gừng cho bọn nó uống, mỗi đứa một chén, đứa nào cũng không thoát nổi, không phải người xưa đã nói 'phòng bệnh hơn chữa bệnh' đó sao, y thà rằng thừa một chút còn hơn là thiếu một chút. Cho nên vượt qua nửa mùa đông dài, mấy tiểu tử nhà Tây Viễn vẫn ngày ngày khỏe mạnh mạnh như trâu, cũng có thể là do bọn nhỏ sinh ra ở nhà nông nên sức đề kháng thường cao hơn những hài tử nơi thành thị khác.

Mới vừa có chút mông mông lung lung muốn ngủ, đột nhiên, Tây Viễn nghe được chút động tĩnh không bình thường, y cũng không thể nói rõ được nó thanh âm gì, nhưng tại giữa đêm đông an tĩnh, bốn phía phẳng lặng không chút tiếng động, thì vẫn có thể dễ dàng nhận biết được nó. Tây Viễn không động, nghiêng đầu tiếp tục lắng nghe. Từ khi trong nhà xảy ra chuyện trộm dê tới nay, tâm cảnh giác của Tây Viễn đã được nâng cao lên rất nhiều.

Rất nhanh âm thanh ngày một rõ ràng hơn, ngày một tiến gần hơn, Tây Viễn tập trung nghe một lúc liền chắc chắn rằng đó là tiếng ngựa đi trên đường, hơn nữa còn cách nhà y không xa. Tây Viễn đẩy gia gia một chút, có lẽ do ông lớn tuổi nên lỗ tai không còn được linh mẫn như trước kia, khiến y phải đẩy thêm vài cái nữa, gia gia mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại. Lúc này, từ ngoài viên đã nghe thấy tiếng sủa của Tiểu Đậu, người trong nhà đã tập dần thành thói quen, chỉ cần nghe thấy tiếng sủa của nó là biết chắc có chuyện xảy ra rồi. Gia gia lập tức bật dậy, một bên lẳng lặng mặc quần áo, một bên nghiêng tai lắng nghe.

Động tĩnh bên ngoài tuy không lớn, nhưng mà Tây Viễn vẫn có thể nghe rõ tiếng viện môn bị mở ra, tiếng Tiểu Đậu và Tiểu Hổ bên ngoài kịch liệt sủa báo động người trong nhà. Tiểu Đậu thuộc loài chó săn, nên thông minh hơn Tiểu Hổ rất nhiều. Tuy vậy Tây Viễn bình thường vẫn thương cả hai bọn nó, chỉ cần y có cơ hội ra ngoài là sẽ mua về khá nhiều xương cốt cho bọn nó ăn, đấy là chưa kể tới chuyện gan gà mỗi tuần một bữa do Tây Viễn bớt lại để bồi bổ cho bọn nó.

Thẳng đến một ngày nào đó đầu đông năm nay, Tiểu Đậu dẫn Tiểu Hổ ra ngoài nửa ngày, tới lúc trở về miệng còn ngậm theo một con thỏ, lúc này Tây Viễn mới không mua xương cho bọn nó ăn nữa. Sau này, cứ mỗi lần Tiểu Đậu và Tiểu Hổ mang thỏ về nhà, đều bị Tây Minh Văn lột lấy da, tìm người quen bên nhà nãi nãi làm cho Tây Vi và Vệ Thành mỗi đứa một chiếc mũ thỏ nhỏ. Phần dư lại thì được làm thành một đôi bao tay cho Tây Minh Văn, để mỗi lần hắn đánh xe ngựa lên Ngạn Tuy thành sẽ không bị cóng tay nữa.

Bởi đã có kinh nghiệm săn mồi ở ngoài rừng hoang, cho nên Tây Viễn hoàn toàn tin tưởng vào sức chiến đấu của Tiểu Đậu và Tiểu Hổ. Bất quá, dựa vào tiếng sủa lần này của Tiểu Đậu, xem ra người tới đây hôm nay tuyệt đối không phải tiểu trộm tiểu cướp giống với lần trước nữa. Ở căn phòng phía Tây, vợ chồng Tây Minh Văn sau khi nghe được động tĩnh đều đã ngồi dậy.

Lúc này, ở bên ngoài đã có người áp sát cửa chính chuẩn bị kéo ra, cửa bên trong đã bị gia gia dùng gậy chặn lại, trong lúc nhất thời gã có cố sức kéo thế nào cũng không mở nổi.

"Gia, sao ta không nghe thấy tiếng bước chân ngựa nữa?" Tây Viễn thì thầm nói vào tai gia gia. Gia gia và cha nghiêng tai nghe trong thoáng chốc, thấy vẫn còn tiếng chân ngựa dẫm nhưng lại không được rõ như lúc ban đầu.

"Phỏng chừng là bọn chúng đã dùng vải bọc chân ngựa lại rồi!" Gia gia thử phân tích tình huống.

"Trời ạ, lần này chắc không phải là mã tặc đó chứ?" Nãi nãi thấp giọng kinh hô một tiếng.

Lúc này, bên ngoài sau khi không kéo được cửa, liền có người dùng sức khẽ đạp một chút. Bọn chúng phỏng chừng cũng đã nghe được động tĩnh trong phòng, liền có một kẻ đi tới cửa sổ căn phòng phía Đông, thấp giọng quát: "Mở cửa mau, nếu không ta sẽ cho người phá hỏng. Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi chịu nghe lời, thì chúng ta nhất định sẽ không thương tổn bất kể ai cả."

"Là râu mép (thổ phỉ)." Gia gia lúc này lập tức khẳng định nói. Nơi này gọi thổ phỉ là râu mép, cụ thể nguyên nhân vì sao lại gọi như vậy thì không ai rõ, có thể là do nơi này là phương Bắc, xa lên một chút là địa phương của người du mục, hay còn được gọi là người Hồ. Mà trước kia người Hồ lại từng xuôi nam tới đây gây chuyện, cho nên dân bản xứ mới đem người Hồ coi như thổ phỉ, gọi chung là râu mép.

"Đợi... đợi chút, để tiểu nhân mở cửa cho ngài." Gia gia run giọng đáp lời. Nếu thật là râu mép thì cánh cửa này căn bản là không ngăn nổi bọn họ, cho nên ông muốn hòa hoãn một chút, nếu không thực sự chọc giận bọn họ, thì hậu quả quả thực khôn lường.

Nãi nãi thấp giọng giục Tây Minh Văn mau qua phòng Tây ôm Tây Dương và Tây Dũng lại đây. Hắn nghe xong lập tức xoay người ra ngoài, nương Tây Viễn cũng vội vàng đi theo giúp đỡ, nhanh chóng ôm cả chăn và bọn nhỏ qua đây. Tây Viễn giúp đỡ ôm hai hài tử lên kháng, đại nhân đều ngồi một vòng ở ngoài che chở mấy hài tử bên trong. Kỳ thật như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, căn bản chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Gia gia một bên kéo gậy, một bên run run đem cửa mở ra. Bên ngoài có tổng cộng năm người, trong đó có ba kẻ vóc dáng cao lớn, một kẻ vóc dáng tầm trung, một kẻ vóc dáng nho nhỏ. Trong đó có một kẻ được hai người khác nâng đỡ, xem chừng là đã thương, hai kẻ còn lại thì đang mải ứng phó với Tiểu Đậu và Tiểu Hổ.

Gia gia sợ bọn họ sẽ làm bị thương hai con chó, vội vàng thấp giọng huýt một tiếng để Tiểu Đậu và Tiểu Hổ dừng lại. Chỉ cần nghe được mệnh lệnh của người trong nhà, là hai con chó sẽ lập tức trở nên thành thật, bất quá trông qua bọn nó vẫn có chút không cam lòng, thấp giọng gầm gừ vài tiếng xong, mới phẫn nộ đi ra. Tuy vậy nhưng vẫn thỉnh thoảng để mắt về phía bên này, xem tình hình phòng ốc thế nào.

Năm người đem ngựa buộc vào một chiếc cọc gỗ trong nhà, mệnh lệnh cho gia gia đi lấy chút cỏ khô cho ngựa của bọn chúng ăn, gia gia vội vàng lên tiếng đáp ứng. Tây Minh Văn sợ ông đã lớn tuổi rồi, đi đứng cùng ánh mắt không tốt, trời lại tốt như vậy dễ có chuyện xảy ra, liền đứng dậy định qua giúp ông, ai ngờ còn chưa ra tới cửa đã bị một tên thổ phỉ đạp ngã trở về.

"Con mẹ nó, ngươi định đi đâu?" Thổ phỉ lớn tiếng mắng, hắn sợ Tây Minh Văn sẽ tìm cơ hội chuồn ra ngoài, chạy đi báo tin cho người trong thôn, mới sai gia gia lớn tuổi đi làm chuyện này.

Tây Minh Văn sau khi bị hắn đã xong liền ngồi im một chỗ không dám động nữa. Tên râu mép có dáng người nho nhỏ đứng ngoài canh chừng gia gia cho ngựa uống nước và ăn cỏ khô, còn vài tên râu mép khác thì ngang nhiên đi thẳng vào nhà chính, trong đó có một tên trước đấy đã vào thăm dò thử căn phòng phía Tây, sau khi không thấy có gì đặc biệt liền bảo ba tên khác vào trong đó trước, hắn thì lấy đá đánh lửa ra đi vào căn phòng phía Đông, đem mặt một nhà Tây gia xem hết một lượt, chỉ sợ sẽ còn nam nhân đang trốn trong phòng, thừa dịp bọn chúng không để ý sẽ xông ra tập kích bất ngờ. Sau khi hắn nhìn kỹ quá, thấy cả phòng đều là lão nhân, phụ nữ và hài tử, lúc này mới yên lòng đi về căn phòng phía Tây. Tây Minh Văn cũng thật cẩn thận đi theo gã đó.

Tây Viễn ngồi trong phòng phía Đông có thể nghe rõ thanh âm râu mép đang sai bảo Tây Minh Văn đi chuẩn bị cho chúng chút cơm canh. Nương Tây Viễn nương cũng nghe được chuyện này, định đứng dậy qua giúp phu quân mình, ai ngờ lại bị nãi nãi kéo lại. Nãi nãi từ lúc nghe được ngoài cửa có chuyện, đã bắt đầu run rẩy kịch liệt không ngừng, Tây Viễn thấy vậy bà như vậy liền ôm chặt lấy lão thái thái, không ngừng dùng tay vỗ về an ủi bà, y chỉ sợ rằng bà sẽ bị dọa tới mức phát bệnh. Tây Viễn biết bà sống cả đời, nhưng lại chẳng được mấy lần rời khỏi thôn Liên Hoa, người vùng khác còn chẳng thấy mấy, huống chi là loại râu mép ác độc này, cho nên y nhất định phải trấn an được bà. Nương Tây Viễn lúc này tuy cũng sợ hãi đến cả người phát run, nhưng dù sao nàng vẫn còn trẻ hơn bà cho nên bề ngoài không đến nỗi kích động thành vậy.

Nãi nãi chết sống không cho nương Tây Viễn xuất đầu lộ diện, những kẻ ngoài kia đâu phải người thường mà là râu mép a, vạn nhất bọn chúng nảy sinh lòng xấu thì nhà họ coi như xong đời, cho nên vừa rồi lúc tên râu mép tiến vào phòng, lão thái thái còn cố ý đem nương Tây Viễn giấu ở sau lưng, hắn ta chỉ biết trong phòng có một nữ tử chứ thực chất không rõ diện mạo của nàng thế nào.

Nãi nãi tự trấn an mình một hồi, sau đó nhấc chân xuống kháng. Chân bà giống như đã bị nhũn ra, thiếu chút nữa là

ngã bật xuống nhưng vì gia đình này, lão thái thái vẫn ép buộc bản thân phải đi ra ngoài. Bà đã sống gần nửa đời người rồi, cho dù hiện tại có chết thì cũng không còn gì để tiếc nuối, việc cần trải cũng đã trải qua, nên hưởng cũng đã hưởng, nên sống cũng đã sống, chỉ cần người nhà có thể bình an thì bà ra đi không hề hối hận.

May là trong bếp đã chuẩn bị sẵn điểm tâm sáng mai. Trên kệ có đặt một cây củ cải, hai khối đậu phụ đông, và một ít miến. Lão thái thái liền nấu một nồi miến củ cải kèm đậu phụ đông, bên trên còn hấp lại hơn chục cái bánh nhân đậu. Sau khi làm xong bà liền chuyên tâm ngồi xổm trước cửa phòng bếp nhóm lửa, đồng thời nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên căn phòng phía Tây.

Bên căn phòng phía Tây, gia gia đã thắp sẵn một ngọn đèn, lão nhân gia lo sợ một mình lão Đại không ứng phó nổi với râu mép, nên sau khi cho ngựa ăn uống xong liền vội đi vào căn phòng phía Tây. Tên râu mép có dáng người nhỏ kia không đi theo ông, mà đứng ở ngoài canh chừng, gã sợ người trong thôn nghe được động tĩnh gì đó sẽ chạy tới đây gây bất lợi cho bọn chúng, tới lúc đó bọn chúng có muốn chạy cũng chạy không nổi.

Trong phòng, vài tên râu mép kia đang xem xét qua tình hình người bị thương. Người bị thương có vóc người rất cao, nhìn qua tuổi tác có vẻ không sai biệt với Tây Minh Văn lắm, bất quá cũng không chắc chắn được, bởi trên mặt gã mọc đầy râu ria xồm xoàm. Vết thương trên đùi của gã nhìn qua có vẻ như bị đao kiếm chém sâu, dài tầm một gang tay, từ miệng vết thương không ngừng có máu phun ra bên ngoài, đem vải băng bó thấm đến ướt đẫm. Ba kẻ còn lại, một tên ngồi sau chống lưng cho gã, hai tên còn lại thì đang ngồi xổm dưới đất xem xét trạng huống, hì hục lấy vải quấn lại vết thương.

"Tam ca, nếu còn tiếp tục đổ máu như vậy chỉ sợ người sẽ không qua nổi thôi, nếu không chúng ta thử mời đại phu trong thôn qua xem sao?" Kẻ đang chống lưng cho gã bị thương, mở miệng đề nghị.

"Tìm đại phu..." Kẻ được gọi là 'Tam ca' có chút do dự, bọn họ chỉ sợ sẽ kinh động tới những người dân khác.

"Lão ngũ, bằng không ngươi theo hắn đi mời đại phu về đây, cứ nói với người ta rằng trong nhà hắn có người sinh bệnh là được. Còn cả ngươi nữa, nửa đường mà dám nổi lên tâm tư khác thường gì, thì đừng trách lão ngũ nhà ta sẽ thẳng tay cho ngươi một đao." Lão Tam nâng tay, dọa dẫm Tây Minh Văn.

"Lão gia à, bằng không để ta đi mời đại phu về cho?" Gia gia mở miệng thương lượng với mấy tên râu mép trong phòng, ông và tức phụ thà rằng để mình gặp phải nguy hiểm, chứ không muốn con cháu trong nhà phải rơi vào hiểm cảnh này.

Trong căn phòng phía Đông, Tây Viễn và nương đang giúp bọn nhỏ trong nhà mặc quần áo. Tây Viễn sau khi tính toán một hồi, liền quyết định gọi ngay lũ nhỏ dậy. Hiện tại râu mép chưa động vào bọn họ là bởi bên ngoài chưa có việc gì xảy ra, vạn nhất tí nữa gặp chuyện không may, bọn chúng lại tự dưng phát cuồng lên thì bên này còn có y, gia gia và cha, còn cả Tiểu Đậu và Tiểu Hổ chống đỡ một hồi, tới lúc đó chỉ cần bọn nhỏ nhanh trí tẩu thoát khỏi nhà là được. Chỉ cần chạy được ra sân, lấy trình độ quen thuộc thôn làng của bọn nó, thì phỏng chừng râu mép cũng không thể làm được gì, khả năng tẩu thoát rất cao.

Bị mặc quần áo, Vệ Thành và Tây Dương đều tỉnh ngủ hẳn, Tây Vi và Tây Dũng còn nhỏ, cho nên vừa mở mắt một chút đã lờ mờ ngủ tiếp. Sau khi Vệ Thành và Tây Dương được mặc quần áo tử tế xong, liền dựa sát vào phía sau ca ca ngồi, vừa rồi nãi nãi có trộm trở về phòng, lấy tay bôi chút nhọ nồi đen xì lên mặt nương Tây Viễn. Tây Viễn cảm thấy như vậy quá rõ liền lấy tay áo của mình lau bớt đi, cũng xoa lại lên khắp khuôn mặt nàng cho đều.

Lúc này, bên căn phòng phía Tây đã quyết định để Tây Minh Văn đi mời đại phu về, Tây Minh Văn nghe vậy cũng thực khó xử, bởi hắn không muốn để chuyện này liên lụy tới thầy Lý trong thôn, nhưng lại không có cách nào phản kháng bọn họ. Tây Viễn sau khi nghe được chuyện này liền biết không thể để cha đi mời thầy Lý tới đây, bởi vì y sợ, nếu để người xấu trong thôn biết được chuyện này, dụng tâm kín đáo đi báo cho quan phủ, thì Tây Minh Văn sẽ bị người ta hiểu lầm rằng có qua lại với thổ phỉ, ám hại đại phụ trong thôn, dẫn đến khá nhiều phiền phức sau này.

Thừa dịp hai người còn chưa xuất môn, Tây Viễn liền vội vàng bước xuống kháng.

"Ca ca, ca ca." Vệ Thành kéo chặt quần áo Tây Viễn không cho y động, hắn không biết lúc này ca ca định làm gì, nhưng bằng trực giác của mình hắn lại rất rõ, nếu hiện giờ ca ca ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm.

"Hài tử ngoan, ca ca ra ngoài một chút liền vào ngay thôi, ngươi đừng lo lắng nhé, ở đây nhớ giúp ca ca chiếu cố tốt cho nương và đệ đệ!" Tây Viễn ôm Vệ Thành, hôn lên khuôn mặt hắn. Kỳ thật trong lòng y cũng không nắm rõ chuyện này, không biết ra ngoài rồi sẽ thế nào, nên chỉ có thể ôm chặt Vệ Thành một lúc, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Vi, trong lòng tràn đầy không nỡ. Thời gian không đủ để y nghĩ nhiều, bởi vừa thấy Tây Minh Văn cùng một tên râu mép bước ra tới cửa, Tây Viễn ngồi trong phòng Đông đã vội vàng hô to một tiếng: "Cha!"

"Tiểu hài nhi, ngươi muốn làm gì?" Tên râu mép kia thấp giọng quát một tiếng.

"Đại ca à, các ngài vẫn đừng nên đi thì hơn. Trong thôn chúng ta chỉ có duy nhất một thầy thuốc, nhà lại nằm ở giữa thôn, nếu bây giờ các ngài mà đi thì không chừng sẽ còn kinh động tới những người khác đó. Bọn họ mà biết được chuyện này thì hẳn là không xong rồi." Tây Viễn vội vàng giải thích.

"Hả, ai là đại ca của ngươi? Tiểu tử này nhìn qua chưa lớn mà đã biết bám víu thân phận của người khác rồi này. Bây giờ nếu không đi tìm đại phu, thì chân đại ca nhà ta ngươi có trị được không?" Một tiếng 'đại ca' của Tây Viễn đã khiến tên thổ phỉ kia trở nên tức giận.

"A, vậy thì cứ để ta xem thử coi sao, ta đã theo thầy thuốc trong thôn học nghề được một thời gian khá dài, vết thương tương tự như này cũng đã từng xử lý qua." Những lời này của Tây Viễn cũng không phải là nói dối, bởi y hiện giờ rãnh rỗi sẽ thường qua nhà thầy Lý xem ông chữa bệnh cho người ta. Nếu có vài người mắc phải chứng bệnh nho nhỏ, thầy Lý không muốn động tay động chân vào thì thường sẽ bắt Tây Viễn xử lý một chút. Hiện tại, nội thương thì Tây Viễn còn chưa chẩn đoán ra được, chứ mấy thứ ngoại thương linh tinh thì y đã xử lý khá nhiều rồi.

"Tiểu Viễn à, ngươi có chắc sẽ làm được không?" Nãi nãi lập tức mở miệng lo lắng hỏi. Tây Viễn vừa mới bước chân ra ngoài, lão thái thái đã chạy vội qua đây. Gia gia lúc này đang đứng trong căn phòng phía Tây, bị kẹt giữa mấy tên râu mép nên không thể ra được, cũng lo lắng bồn chồn vô cùng.

"Nãi, không có việc gì đâu, ta đã cùng thầy Lý trị qua khá nhiều ngoại thương rồi." Trong lòng Tây Viễn lúc này cũng có chút lo lắng, bởi vì trước đây y mới chỉ trị qua mấy vết thương nhỏ mà thôi, hơn nữa lúc đó còn có cả thầy Lý bên cạnh.

"Giỏi thế cơ à?" Tên râu mép kia có chút do dự hỏi lại.

"Lão ngũ, ngươi mau đem nó qua đây đi. Nếu nó không xử lý được thì tí nữa cứ việc thẳng tay chém chết." Lão Tam từ phòng trong lớn tiếng gọi ra.

"Nãi à, không sao đâu." Nãi nãi vừa nghe lão Tam nói vậy, suýt chút nữa thì bật khóc. Tây Viễn thấy bà như vậy vội vàng đỡ lấy, thấp giọng an ủi. Nãi nãi hung hăng đánh mấy cái vào tay đại tôn tử nhà mình, không muốn buông tay nhưng lại không thể giữ nổi, bà cố gắng chịu đựng không để nước mắt chảy xuống, chỉ sợ sẽ đem tai họa đến cho cháu mình.

"Cha, người vào bếp đun chút nước ấm rồi mang qua cho ta. Còn nãi, người mau đi lấy chút vải trắng và bông băng lại đây." Bởi vì trong nhà có thêm hai hài tử nhà Tây Minh Vũ, cho nên, có đôi khi Hổ Tử cũng sẽ ăn vạ đòi ở lại đây một đêm để chơi với bọn nó. Nãi nãi thấy chăn bông trong nhà không đủ dùng, liền nhờ Tây Minh Văn lúc giao hàng qua trấn Vạn Đức nhớ mua về cho bà chút vải bông và hoa miên để làm chăn mới, mà tới giờ bà


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện